TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1128

“Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ chờ rước cô dâu qua nữa thôi.” Mục sư phụ

đường hoàng bước vào, đặt cái gùi mây xuống đất, lúc đưa mắt nhìn qua thi thể
quấn chiếu đứng sau cửa thì chân mày bất giác nhướng lên, đi thẳng tới dời bạt
qua chỗ khác.

“Ấy! Đừng động vào, đừng có đụng lung tung thế chứ!” Điền Mậu Sinh

tức tốc chạy tới ngăn cô lại, mắt trâu trợn trừng, quay đầu lại hỏi Lý An Dân:
“Con nhóc này từ đâu ra thế?”

Lý An Dân kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho ông nghe, Điền Mậu Sinh

không tin, không phải là không tin tưởng Lý An Dân, mà là không tin nổi một
con nhóc vắt mũi chưa sạch lại có thể chạy chân được, cho rằng “hỉ thần” mà
cô ta đưa là do người giả dạng, đang giả thần giả quỷ gì đây.

Lý An Dân nói: “Cháu xác nhận rồi, không có hơi thở, mũi bẹp dúm cả

rồi, chẳng thể nào là người sống được.”

Nhân lúc hai người đang một hỏi một đáp, Mục sư phụ đã dời bạt ra bên

cạnh, gỡ chiếu ra, chậc chậc hai tiếng, than thở: “Có ai đối xử với con gái nhà
người ta như vậy chứ? Chẳng trách cô ấy lại nổi giận.” Cô tiện tay gỡ luôn cái
nón rộng vành xuống.

“Đừng làm bừa!” Điền Mậu Sinh nổi giận, mi mày trợn ngược, khuôn mặt

vốn trông đã hung ác nay càng dữ tợn hơn, ông hét to một tiếng, vươn tay qua
muốn chộp lấy bả vai Mục sư phụ.

Mục sư phụ quay đầu lại, đôi mắt trong veo bỗng bắn ra hai tia sáng khiếp

người, Lý An Dân sợ hết cả hồn, Điền Mậu Sinh cũng bị ánh mắt lạnh lẽo của
cô nàng làm cho ngây ra tại chỗ, tay khựng lại giữa không trung, chẳng dám
vươn tới trước thêm chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.