dung hợp hồn khí, trong đầu cũng có hồn khí, tất nhiên là phải giữ lại bộ phận
còn nguyên vẹn rồi.”
Mục sư phụ day day trán, thở dài nói: “Ông Điền à, ông đây là dùng chính
hồn khí của con trai mình đi kéo dài sinh mệnh của một đứa trẻ khác, hồn
chính đã mất, con ông có thể còn sống được sao?”
Điền Mậu Sinh hỏi: “Nói vậy là có ý gì?”
Mục sư phụ liếc nhìn Diệp Vệ Quân một cái, nói: “Diệp sư phụ hiểu rõ
chuyện hồn phách hơn em, anh nói xem trên giường kia là ai?”
Diệp Vệ Quân chần chừ một lát, không nói thẳng ra, chỉ bảo Điền Mậu
Sinh rằng hồn chính cùng linh thức đều ở đầu, tục xưng gọi là “hồn đầu”, cách
làm của ông ta cũng tương đương với dùng hồn khí của con mình nuôi dưỡng
“hồn đầu” của con người khác, hồn đầu của Tiểu Điền chỉ e đã sớm xuống cõi
Âm rồi.
Mục sư phụ nói: “Loại thuật pháp dùng kiến thức nửa vời bày ra làm sao
có tác dụng được? Đứa nhỏ này là dựa vào phép phong thi của nhà họ Điền
mới có thể chống đỡ cho tới hôm nay, ý thức còn tỉnh táo đã coi như không tệ
rồi, chỉ cần là người đã chết, hồn khí sớm muộn phải tan.” Lúc cô nói những
lời này, như vô tình lại như cố ý quét mắt liếc Diệp Vệ Quân một cái, lòng Lý
An Dân liền thấy căng thẳng.
Điền Mậu Sinh nghe nói không phải là hồn của con mình, suy nghĩ chốc
lát, vẫn kiên trì nói: “Nếu tôi đã kéo dài sinh mệnh cho nó, nó chính là con yêu
con quý của tôi. Mục sư phụ, tôi chỉ có một đứa con này thôi, không thể để nó
cứ vậy chết đi! Xin cô hãy cứu nó.” Nói rồi ông quỳ phịch xuống đất, dập đầu
ba cái lạy liên tiếp.