TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1146

sư phụ, tôi muốn cô dùng phép phong thi nhà họ Mục bịt các khiếu cho con
trai tôi, để hồn của nó không thoát được mất.”

“Phép phong thi đâu dùng được trên thân người sống.” Mục sư phụ mở

banh cổ áo Tiểu Điền ra, ngón tay quệt nhẹ một cái lên vết thương mờ nhạt
ngay cổ, quệt ra được một chút dịch vàng, cô rũ mắt xuống nhìn chất nhầy dính
ở ngón tay, khuôn mặt trước nay luôn bình thản bỗng sa sầm lại.

Lý An Dân thấy vẻ mặt cô thay đổi, từ giữa chân mày mơ hồ có sát khí

toát ra, không khỏi lạnh buốt sống lưng, bèn lần theo vách tường dịch đến gần
đầu giường, quan sát Tiểu Điền đang nằm trên giường. Lúc trên xe lửa khoảng
cách quá xa nên cô không thấy rõ ràng cho lắm, lúc này ghé sát nhìn lại lần
nữa, mới phát hiện trên cổ Tiểu Điền có dấu vết bị khâu vá. Loại vết kim đặc
biệt này Lý An Dân đã từng thấy, trên thi thể mà Mục sư phụ chạy chân cũng
có vết tích y hệt như vậy, nghe nói đây là ngón nghề vá xác của thầy đuổi xác,
đường chỉ có thể giấu chỗ da tổn hại vào trong thịt, khiến cho những đoạn tay
chân gãy nát gắn kết lại với nhau một cách chặt chẽ.

Từ cổ Tiểu Điền trở lên da trắng trẻo, còn thân thể và tứ chi thì thô ráp

ngả vàng, cứ như đem đầu của ai đó khâu lên thân thể của một người khác. Tóc
gáy Lý An Dân tức thì dựng ngược hết lên.

“Ông Điền à, ông đây là đã đổi đầu nối hồn cho cậu ấy rồi.” Mục sư phụ

đứng dậy, đi tới bên người Điền Mậu Sinh mà vỗ vai ông, nói: “Con trai ông
đã chết từ lâu rồi, mong ông hãy cố nén đau thương.”

Điền Mậu Sinh thoắt cái đã nổi cơn, đỏ mặt tía tai quát lớn: “Nó chưa

chết, nó còn chưa chết! Lúc nó rơi xuống nước chỉ vừa mới bảy tuổi thôi! Cô
xem kỹ một chút đi, đã lớn đến thế này rồi mà! Người chết còn có thể trưởng
thành được sao? Nó còn sống, Mục sư phụ, cô nhất định phải cứu nó, tôi biết
cô có biện pháp mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.