TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1144

Động chính là Thất Nguyên Miết. Thầy ngải chết đi không dễ được lên trời,
cần phải giải phóng hết đám ngải nuôi trong thân thể mình ra ngoài mới có thể
siêu sinh, mớ dâm dương hoắc mọc tràn lan trong miếu thần Động chỉ e chính
là ngải trong cơ thể bà ta nảy mầm mà thành, giữ lại chính là tai họa, tốt nhất là
một mồi lửa thiêu rụi hết.”

Lý An Dân hỏi: “Anh đã biết Thạch Hà Anh chơi ngải từ trước rồi ư?”

Diệp Vệ Quân nói: “Cô ta không biết dùng ngải, chẳng qua chỉ biết cách

chế mà thôi, em cũng đã ghé qua phòng cô ta rồi đấy, không ngửi thấy mùi
ngọt đắng giống như trong hang miếu thần Động hay sao?”

Lý An Dân gật đầu: “Có ngửi thấy nhưng không nghĩ nhiều đến thế, anh

Vệ Quân này, nếu như anh uống chén trà ấy thật... vậy anh sẽ yêu cô ta ư?”

Diệp Vệ Quân cười: “Làm sao thế được? Không có thứ thuốc nào có thể

khống chế tình cảm con người, cái gì mà Ngải phải lòng, nói trắng ra cũng
chẳng khác gì thuốc kích dục, chẳng qua ngải có tính lưu động, có thể dựa vào
tiếp xúc để truyền tới thân thể con người.”

Diệp Vệ Quân nói ra những lời kia phần nhiều là vì muốn cảnh cáo đe dọa

Thạch Hà Anh, người không biết thì không sợ, vì muốn đạt được mục đích mà
bất chấp hậu quả, đến khi gây ra chuyện rồi lại chẳng biết phải giải quyết hậu
quả thế nào, lúc ấy có muốn cứu vãn thì cũng đã quá trễ. Diệp Vệ Quân nhắc
lại chuyện đốt động cho lão Giang Đầu, còn việc bỏ ngải thì không hề nói, chỉ
nói với ông rằng trong động có ngải cùng với thi hài của mụ ngải.

Nghỉ ngơi một đêm tại trại Thạch Kiều xong, Điền Mậu Sinh khăng

khăng mời Mục sư phụ về nhà làm khách cho bằng được, Diệp Vệ Quân và Lý
An Dân tất nhiên cũng phải đi cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.