TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1152

trung - một cặp đèn xanh, một cặp đèn đỏ, quầng sáng có hình tròn, bị sương
mù dày đặc che phủ hết, màu sắc chập chờn như là lửa ma trơi.

Trong lúc Lý An Dân đang nhìn đến thất thần, bỗng thấy một vật có dạng

hình ống trắng sáng như tuyết nằm vắt ngang cách đó không xa, chiều cao lưng
chừng ngang tầm mắt, thoạt nhìn cứ ngỡ là một bức tường màu trắng, đến khi
nhìn cẩn thận mới thấy vật thể màu trắng ấy được bao bọc bởi một lớp vảy
cứng, mỗi một miếng vảy đều trắng tinh không tì vết, ánh lên những đốm sáng
li ti, giữa các khe vảy còn toát ra thứ sương mù mỏng lạnh buốt.

Diệp Vệ Quân nhẹ giọng nói: “Là vảy rắn, đấy là một con rắn khổng lồ.”

Lý An Dân líu cả lưỡi, nói: “Rắn khổng lồ? Từ bé đến giờ em chưa từng

thấy con rắn nào lớn đến nhường này, đây phải gọi là mãng xà chọc trời mới
đúng!”

Mục sư phụ tung người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống lưng của con rắn

khổng lồ nọ, ngoắc ngoắc tay với hai người bên dưới: “Mau lên đây đi.”

Lý An Dân có chút sợ hãi, chần chừ không dám tiến lại gần, lá gan của

Diệp Vệ Quân lại rất lớn, anh tóm lấy Lý An Dân sải mấy bước tới trước bụng
rắn khổng lồ, đặt tay lên lưng rắn mà chống người nhảy lên. Lý An Dân nhận
thấy con mãng xà này không phải to lớn một cách bình thường đâu, cả bọn
ngồi ở giữa sống lưng của nó, thế mà mỗi bên còn dôi ra một khoảng chừng
nửa thước. Cô bạo gan sờ tay lên miếng vảy có hình lục giác siêu to, cảm giác
trơn tuột nhẵn mịn mà lạnh như băng, lại còn hơi cong cong, khẽ khép mở theo
từng nhịp nhấp nhô của thân rắn.

Hai mắt Lý An Dân sáng rỡ, đột nhiên thấy hưng phấn cực kỳ, quay lại

nhìn Diệp Vệ Quân mới phát hiện anh cũng đang vuốt ve vảy rắn, trên khuôn
mặt lộ rõ vẻ tò mò hiếm thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.