TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1153

Mục sư phụ cười khì khì, bảo: “Ngồi cho chắc nhé”, lại ngửa đầu huýt sáo

cái nữa, con mãng xà trắng toát liền cõng theo cả bọn trên lưng mà trườn đi rất
nhanh.

Thân rắn vừa di chuyển, Lý An Dân suýt chút nữa liền té ngã, cô vội vàng

ôm Diệp Vệ Quân, con rắn trắng này nhất định là một tay lái lụa, không chỉ
trườn đi vô cùng nhanh mà còn lạng lách thần sầu. Thân trắng uốn trái lượn
phải rất nhịp nhàng, biên độ lắc lư cũng đều đặn, kết quả là khiến Lý An Dân
bị say xe, cô phải bịt chặt miệng, không nỡ nào ói ra trên chiếc BMW siêu
sang với dáng vẻ vô cùng xa hoa này.

Diệp Vệ Quân một tay bấu chặt vảy rắn, tay còn lại ôm cứng Lý An Dân

trong lòng, thân thể nghiêng ngả phối hợp theo dao động qua lại của thân rắn.

“Cưỡi rắn chẳng khác mấy so với cưỡi ngựa, chỉ cần nắm bắt được kết

cấu và quy luật vận động của nó là có thể khống chế một cách tự nhiên.”

Mục sư phụ vừa cười vừa chỉ cho Lý An Dân, trong khi hai chân cô nàng

xoạc ra đứng thẳng trên lưng rắn, thậm chí không cần vịn tay nữa, lòng bàn
chân lại giống như cắm rễ vào lưng rắn, không bị ảnh hưởng chút nào bởi sự
nhấp nhô của mình rắn.

“Thật ngượng quá, Mục sư phụ à, tôi chưa bao giờ cưỡi ngựa.” Sắc mặt

Lý An Dân tái nhợt, vừa nói dứt câu đã nôn khan một tiếng, cô vội vàng nín
bặt, màn cưỡi rắn đặc sắc lý thú này không phải ai ai cũng có thể được thử qua,
cô muốn trân trọng cơ hội quý báu lần này.

Di chuyển không bao lâu, sương mù mỏng dần, cuối cùng Lý An Dân

cũng thấy rõ hình dáng của con rắn khổng lồ. Hóa ra nó là một con rắn trắng
hai đầu, đầu rắn lắc lư giữa không trung, hai cặp đèn pha mà cô trông thấy lúc
trước chính là mắt rắn, một cái đầu có đôi mắt đỏ rực như lửa, cái còn lại thì
mắt màu xanh lục trong suốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.