TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1190

kết hôn đều phải cố gắng đơn giản hết mức, cứ ai ăn mặc đẹp một chút là bị
quy vào tiểu tư sản, dù có tiền cũng phải giả như nhà mình nghèo. Có rất nhiều
người mẹ may cho con gái áo cưới thật đẹp, nhưng lại chẳng dám để cho con
mặc trong hôn lễ, chỉ đành phải đặt dưới đáy hòm làm của hồi môn.”

Lý An Dân thoáng giật mình, vừa định hỏi thì Lâm Tĩnh đã buông lỏng

tay ra, giọng điệu cũng khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường, nhắc nhở cô:
“Đợi lát nữa chú rể có nói gì thì em cũng đừng lên tiếng nhé, chỉ cần ngồi đợi
là được, còn lại cứ để các bạn em tha hồ trêu đùa.”

Thật ra Lý An Dân cũng không có cảm giác chân thực gì về việc “sắp sửa

kết hôn cả”, bởi làm gì có cô dâu nào lại bày trận pháp trừ tà ngay đêm trước lễ
cưới cơ chứ?

Đối với người đã từng trải qua sinh ly tử biệt mà nói, hôn lễ chẳng qua chỉ

là một hình thức để bạn bè người thân được an lòng mà thôi, Lý An Dân trước
nay vẫn cho là như thế, mãi đến khi tấm khăn trùm đỏ thắm trên đầu được
buông xuống, cô mới bắt đầu cảm thấy căng thẳng, có chút nao nao, hồi hộp
mong chờ, lại vì thế mà có cảm giác bất an sợ hãi.

Một lát sau, từ ngoài cửa vọng lại những tiếng ồn ào, Cao Hàm tức tốc

đóng sầm cánh cửa phòng ngủ, nói với Chu Khôn: “Giảng viên Chu này, em
biết giảng viên là bạn thân của ông chủ Diệp, nhưng mà lần này giảng viên
phải đứng về phía em đấy nhé, không được đổi sang phe ngoài cửa.”

Chu Khôn phóng sang cho cô một nụ cười sáng lóa như bóng đèn điện

quang: “Yên tâm đi, lúc nào tôi cũng đứng về phía em cả.”

Cao Hàm ôm ngực, bị điện giật đến thất điên bát đảo.

Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, đồng chí phù rể Trương Lương cất cao

giọng mà hô lớn: “Mở cửa, mở cửa! Nhường lối cho chú rể nào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.