TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1196

nhé, có được không?”

Giọng nói của anh Diệp quá mức thâm tình, rung động cả tâm hồn, từ

trong tới ngoài phòng không hề có bất cứ âm thanh nào, hết thảy mọi người có
mặt ở hiện trường đều đang xúc động. Sống mũi Lý An Dân cay xè, tim đập vô
cùng nhanh, thậm chí kích động đến mức đứng bật dậy, chuẩn bị chạy vội ra
nhào vào lòng anh. Nhằm tránh cho cô dâu thất thố, Chu Khôn mở cửa đón chú
rể rất đúng lúc, Cao Hàm thì thức thời lùi sang một bên.

Lâm Tĩnh nắm tay Lý An Dân đặt vào tay Diệp Vệ Quân, dùng cả hai tay

mình mà bao trọn bàn tay hai người, khẽ mỉm cười với Diệp Vệ Quân, “Đã có
thể giao cô dâu cho cậu.” Nói xong câu ấy, cô ta vô thức đưa tay sờ lên cổ, vết
hằn đỏ đang mờ dần.

***

Lý An Dân còn chẳng nghe được những tiếng huyên náo ở xung quanh

nữa, cô nín thở, nhớ lại vào ngày này năm ấy, khăn trùm đầu một màu đỏ rực,
sau khi khăn được vén lên, cả thế giới chân thực dường như cũng bị máu tươi
nhuộm thành sắc đỏ.

Ngày hôm nay, ngay bây giờ, niềm mộng tưởng bị che phủ sau tấm khăn

trùm rốt cuộc cũng đã thành hiện thực, trong khoảnh khắc bàn tay vô cùng thân
thiết ấy giở khăn lên, trước mắt trở nên sáng ngời, hết thảy ác mộng đều như
gió cuốn mây trôi, trong chớp mắt tan biến ở nơi tận cùng sâu thẳm nhất của ký
ức - Anh Vệ Quân của cô nở nụ cười hiền hòa, rõ ràng và chân thực đến thế
đứng ở trước mặt cô, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được.

Anh mặc áo dài màu đen cổ đứng, tóc cắt ngắn, mỗi một sợi đều dựng

thẳng lên, tràn đầy cứng cỏi và kiên nghị. Kiểu tóc mới này khiến anh thoạt
nhìn càng thêm năng động, trong sự điềm đạm lại có thêm nồng nhiệt của tuổi
trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.