TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 127

Kết quả vừa nhận lời bên này, bên kia Diệp Vệ Quân đã hỏi: “Quốc khánh

em có định làm gì không?”

Lý An Dân thành thực trả lời: “Em và Cao Hàm có hẹn đi chơi với mấy

bạn cùng quê.”

Diệp Vệ Quân “A” một tiếng, dựa vào sau ghế, thì thào: “Vậy khỏi đi.”

Lý An Dân nghe giọng anh có vẻ thất vọng, không khỏi băn khoăn trong

lòng, nhoài người qua hỏi: “Anh nói trước em nghe thử, muốn đi đâu vậy?”

“Cách chỗ các em muốn đến không xa cho lắm, là một thôn nhỏ chừng

trăm người, được gọi là Bích Khê cao trại.”

Quả thực Lý An Dân chưa từng nghe tới tên thôn này bao giờ, đoán

chừng có lẽ là một điểm du lịch còn chưa được khai thác. Diệp Vệ Quân lại nói
không phải là đi du lịch, mà nhận lời xem phong thủy cho người ta, vốn định
dẫn cô đi cùng, nơi ấy non xanh nước biếc, so với cảnh quan của khu du lịch
XX trong thành phố YY chật ních khách du lịch lại càng đậm chất nguyên sơ
của một làng bản vùng cao hơn.

Thật ra thì Lý An Dân cảm thấy hứng thú với công việc của Diệp Vệ

Quân hơn, nhưng đã đồng ý với Cao Hàm bên kia rồi, không thể đổi ý ngay
phút chót như vậy được, thế là cô liền nghĩ ra một biện pháp trung hòa, “Nếu
hai chỗ gần nhau, vậy chi bằng anh đi chung với nhóm tụi em luôn, đoàn du
lịch đó cũng là nhiều nhóm ghép lại với nhau mà, đến nơi rồi có thể chia ra đi
riêng, dù anh đi một mình thì vẫn phải ngồi tàu hỏa, đúng không?”

Diệp Vệ Quân hỏi: “Khi nào thì các em lên đường?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.