TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 131

Lý An Dân im lặng: “Cậu đang nghĩ cái gì đó? Anh ấy là chủ nhà của tớ

thôi mà, còn bận rộn giúp đỡ chúng ta như thế, tớ thân với anh ấy một chút thì
có gì bất thường à? Cậu mới kỳ quái ấy, tớ và Lăng Dương không quen biết gì
cả, cậu lại đẩy cậu ấy sang tớ làm gì?”

Cao Hàm cười mờ ám: “Trước lạ sau quen mà, Lăng Dương ở khoa chúng

mình hơi bị đắt hàng đấy.”

Lý An Dân bảo cậu ta đắt hàng hay không thì liên quan gì tới cô, Cao

Hàm cười khì khì, cũng không thèm giải thích gì cả, chỉ bảo muốn tạo cơ hội
cho hai người làm quen một chút. Lý An Dân biết Lăng Dương có ý với cô, về
cơ bản anh chàng này quả thực coi như hội đủ ba “tốt”: vóc dáng cao to, mặt
mày sáng sủa, gia cảnh ngon lành. Nhưng chính vì vậy mà ngôn ngữ cử chỉ của
cậu ta lúc nào cũng mang theo vẻ kiêu ngạo cho mình là tài giỏi hơn người,
nhìn người khác bằng nửa con mắt, thích ra vẻ thể hiện bản thân. Lý An Dân
không thích “món này”, ai muốn ăn thì cứ việc ăn đi thôi!

Xuống tàu rồi lại phải chuyển qua xe buýt lần nữa, Diệp Vệ Quân đại khái

cũng thấy được tình trạng khó xử của Lý An Dân, chuyển sang ngồi ở băng
ghế đôi, ngoắc Lý An Dân lại: “Qua bên này đi.”

Lý An Dân cảm kích không thôi, lập tức qua bên đó ngồi, quay đầu cười

cười tỏ vẻ xin lỗi với Cao Hàm, cô quả thực không có hứng thú gì với trò yêu
đương này, thay vì phải nghe Lăng Dương phun nước bọt tự khen mình thế này
thế kia, không bằng ngồi nghe Diệp Vệ Quân kể chuyện.

“Về mặt tâm lý thì em chắc cũng phải sáu bảy chục tuổi rồi, tán gẫu với

bọn họ nói trước quên sau, không biết đang nói về cái gì nữa…” Lý An Dân
kéo cửa sổ ra một chút, phát hiện trí nhớ của mình càng lúc càng kém, vừa rồi
nói những gì với bọn Cao Hàm cũng không tài nào nhớ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.