TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 141

làm người đầu tiên hạ đũa, hai bữa cơm vừa rồi cũng vậy, tất cả mọi người đều
có một nhận thức chung, chỉ cần cô hạ đũa chắc chắn sẽ có người dùng theo.

Lý An Dân gắp cái đùi vịt ở chỗ xa nhất bỏ vào bát của Diệp Vệ Quân,

Cao Hàm bên cạnh có chút ganh tị, vừa gặm củ cải cay vừa lẩm bẩm: “Dù anh
ta có là chủ nhà của cậu thì cũng đâu cần phải nịnh nọt như vậy.”

Lý An Dân ghé qua rỉ tai: “Tất nhiên là phải nịnh rồi, cậu có chỗ ở đàng

hoàng mới mạnh miệng được, còn như tớ á… Thử nghĩ xem tiền thuê phòng
bên ngoài một tháng bao nhiêu? Hai trăm tệ mà thuê nguyên một tầng là tớ lời
to rồi, không lấy lòng chủ nhà, nhỡ hôm nào anh ta hứng lên tăng tiền thuê thì
biết làm sao?”

Cao Hàm nhếch miệng cười gian, nghiêng đầu nói với Diệp Vệ Quân:

“Ông chủ Diệp, anh biết cô ấy đang nói gì không…”

Lý An Dân kịp thời gắp một miếng thịt rán chặn miệng cô lại, quay đầu

cười gượng với Diệp Vệ Quân: “Không có gì đâu, anh cứ ăn đi.”

Diệp Vệ Quân đưa đùi vịt sang bát cô, lại gắp thêm hai miếng đậu phụ

chiên giòn qua, nhướng mày nói: “Anh mới là người cần phải nịnh, để cho em
thuê một căn phòng sơ sài là lỗi của kẻ hèn này, làm sao dám tăng tiền thuê
nhà? Đừng nói là hai trăm tệ, có miễn phí anh cũng phải giữ em lại ấy chứ,
đúng không?”

Thì ra anh cũng nghe thấy được? Đúng là thính như cún, mới nãy cô đã

giảm âm lượng xuống chỉ còn vo ve như tiếng muỗi kêu rồi cơ đấy, mặt Lý An
Dân nóng ran, biết anh thích ăn đậu phụ, liền trực tiếp kéo đĩa đậu phụ tới
trước mặt, trước mặt bao nhiêu người mà hớt một nửa vào trong chén Diệp Vệ
Quân, chắp tay trước ngực vái anh một vái: “Anh Vệ Quân, anh là người lớn
không chấp trẻ nhỏ, ngàn vạn lần chớ so đo với em, muốn ăn gì em cũng gắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.