TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 180

mặt trên lưng ông ta đã lộ hết ra ngoài, nom hệt như một con quái thú với mặt
gấu sừng hươu, nhìn dáng vẻ đó, dường như nó đang muốn xé toang cơ thể
ông chủ Ngô, phá thịt chui ra. Một cái bóng tựa như thú mà không phải thú
hiện lên cách đó không xa, cặp mắt trợn trừng ánh sắc lục, nhìn chăm chăm về
phía này.

Bất ngờ nhất, Lý An Dân lại không hề thấy sợ, con mồi mà chúng nó

đang nhắm tới là ông chủ Ngô, cô thậm chí còn ác độc mong bọn chúng mau
mau hành động, đem cái tên giả nhân giả nghĩa này ra mà cắn mà nuốt cho
bằng sạch mới thôi!

Hiểu được tình huống đại khái rồi, Diệp Vệ Quân mới cất tiếng thở dài rất

khẽ, lạnh nhạt nói: “Ông chủ Ngô, ông vẫn chưa hiểu sao? Thứ ám ông thật sự
không phải là vong hồn của người mà chính là vong thú, Lô Bách Thuận sở dĩ
bám lấy ông là vì ông ấy không muốn con gấu do một tay mình nuôi lớn trở
thành ác quỷ. Nếu như ông lão không bám lên người ông, căn bản ông không
thể nào chống đỡ được cho tới hôm nay, biết thế rồi, ông còn cảm thấy mình
không làm sai sao?”

“Tao sai chỗ nào chứ? Ha ha… Tao sai chẳng qua vì nhất thời hồ đồ để

cho lão ở lại xưởng mà thôi, lão cũng không phải vì tao, đúng không? Còn
muốn tao thấy nợ lão nữa à? Nếu không phải tại lão thì mọi chuyện cũng đến
nông nỗi như vậy, tao càng không gặp phải cái thứ này… AAA!” Ông ta rống
lên như heo bị chọc tiết, hai tay bíu chặt lấy thảm, lớn tiếng quát: “Mau cứu
tao! Mày muốn bao nhiêu tiền tao cũng cho! Mặc kệ nó là người hay là súc
sinh, mày bắt hết bọn nó lại cho tao, diệt hết cho tao!”

Lý An Dân nghiến răng ken két, ngọn lửa cuồng nộ đang bùng cháy trong

ngực không cách nào giải tỏa, cô siết chặt nắm đấm, không kìm được mà chửi:
“Ông còn muốn giết ai? Người đáng chết nhất ở đây chẳng phải là ông ư?!!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.