TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 23

Lý An Dân cũng từng thử làm điệu bôi dầu hoa quế lên tóc, thơm thì

thơm thật đấy, nhưng mà cảm giác trơn tuột như bôi mỡ này chẳng dám khen
tặng, lại còn dễ bắt bụi vô cùng, dùng thử một lần xong cô không dám đụng
đến lần thứ hai.

Nhớ hồi còn bé, cô thường nằm trên giường nhìn bóng lưng nhỏ nhắn

xinh xinh của bà lúc soi gương chải đầu, hương hoa quế nồng nàn có hiệu quả
thư giãn an thần, quãng thời gian học nội trú trong trường cũng vì không được
ngửi mùi hoa quế mà mất ngủ, phải hơn nửa học kỳ điều chỉnh mới thích ứng
trở lại.

***

Đại học Công nghiệp nằm sau một rặng cây quế, đúng vào tháng Tám

mùa hoa nở, hoa vàng tung cánh trĩu cả đầu cành, hương thơm theo gió mát
thoảng đưa khắp muôn nhà. Lý An Dân và Cao Hàm tuy không cùng chung
một lớp, nhưng may sao vẫn ở chung một ký túc xá, phòng số 207, bốn người
ở, có phòng tắm riêng, điều kiện cũng không tệ lắm.

Hai bạn cùng phòng một người tên là Vương Giai, một người là Hoàng Lệ

Quyên, cũng đều là người hòa đồng dễ mến.

Ký túc xá này mọi thứ đều tốt, duy chỉ có một thứ khiến Lý An Dân cảm

thấy không được thoải mái cho lắm, đó chính là tiếng tụng kinh vang hoài
không dứt. Hình như cô quản lý ở đây là Phật tử, cho nên dù không có chuyện
gì cô vẫn để cái máy phát cũ kĩ tụng kinh tối ngày. Mà loa của cái máy cũ này
phỏng chừng cũng đã sắp nát, phát ra toàn tiếng rè rè, có nghe sao cũng không
dễ chịu, có người ý kiến với cô, ai ngờ bà cô này lại trả lời rất sành điệu, vừa
rung đùi vừa nói: “Coi nó như BGM

[1]

không phải xong à?”

[1] Background music: Nhạc nền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.