TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 30

kêu khóc. Còn giọng của Vương Giai thì ngày một lanh lảnh, ngày một chói
tai, lúc thì như tiếng mèo gào thảm thiết, lúc thì như thể tiếng trẻ con ré lên thất
thanh vậy.

Ngay lúc này, Lý An Dân lại phát hiện bóng người trên tường đang thay

đổi, cái bóng của Vương Giai và Hoàng Lệ Quyên không ngừng ngọ nguậy,
không ngừng vặn vẹo, rồi lại từ từ hợp chung một chỗ, tạo thành một bóng đen
khổng lồ.

Vương Giai và Hoàng Lệ Quyên hai mắt trợn trừng, thỉnh thần rời đi hết

lần này đến lần khác, hoàn toàn không phát giác ra bóng của mình đang biến
hóa. Cao Hàm thì sợ đến mức nhắm tịt hai mắt, miệng thì không ngừng niệm:
“A di đà Phật.”

Tiếc là lúc này có niệm A di đà Phật cũng vô dụng. Chuyện ma quỷ Lý

An Dân một chữ cũng không biết, cô chỉ nghe nói ma quỷ sợ ánh sáng, lúc này
bèn quyết đoán nhảy phắt xuống giường, chạy ra cửa bật công tắc đèn lên, tách
một tiếng, căn phòng bừng sáng, bút quẻ cũng theo đó mà rơi xuống. Vương
Giai và Hoàng Lệ Quyên đầu đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ hai mắt trợn to, hồi
lâu cũng không thốt nổi một chữ, nếu như nói tất cả đều do hai cô giả bộ rồi
dựng lên, vậy thì kĩ năng diễn xuất của cả hai đủ để nhận tượng vàng Oscar rồi.

Chuyện này qua đi không lâu, Vương Giai liền xin phép nghỉ bệnh, lý do

là suy nhược thần kinh. Cô luôn cảm thấy trên người mình mọc một cái bớt đỏ
sậm, khi có khi không, nhưng ngoại trừ cô ra thì không một ai nhìn thấy. Tuy
đã đi khám mấy lần, kết quả kiểm tra cũng không thấy có bất cứ vấn đề gì, bác
sĩ nói có thể là do tinh thần hoặc não bộ có vấn đề.

Lúc gặp lại thì Vương Giai đã nằm trong quan tài mất rồi, xung quanh

phủ kín toàn hoa trắng. Lý An Dân cũng bị dung nhan lúc chết của cô dọa cho
sợ đến ngây người, đây còn là Vương Giai nữa sao? Còn là Vương Giai hoạt
bát vui tươi kia sao? Chỉ có hơn mười ngày ngắn ngủi, thế mà cô chỉ còn da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.