TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 41

hơn?”

Diệp Vệ Quân sải bước lên xe, cười nói: “Mặt tiền văn phòng này là nhà

tôi, không phải vẫn có câu ổ vàng ổ bạc cũng không tốt bằng ổ chó nhà mình
đấy thôi? Bề ngoài càng đẹp tiền thuê càng đắt mà, ha ha, tôi còn ưa nơi này
lắm đấy, rất có mùi vị nguyên thủy của trấn Bạch Phục. Được rồi, mau lên đây
đi.”

Lý An Dân sốt ruột muốn xem phòng, cũng nghe lời đội mũ bảo hiểm

ngồi lên sau lưng anh ta, lại đặt túi xách vào giữa hai người để giữ khoảng
cách. Diệp Vệ Quân quay đầu liếc một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, không
nói gì, vào số chạy thẳng về hướng cửa đường ngầm.

***

Khu nhà trọ cũ dành cho công nhân viên chức ở đường Thái Hưng mặc dù

có chút cũ kĩ nhưng điều kiện cũng không tệ, đi hai bước là tới chợ và siêu thị,
tình trạng phòng ốc tốt trên mức quy định, có hai phòng ngủ và một phòng
khách, mỗi phòng ngủ có kèm phòng tắm riêng, lại còn có cả gác lửng. Phòng
khách có ghế sô pha với tivi, bếp thì có nồi niêu và tủ lạnh, ngoài ban công là
máy giặt mini, hơn nữa còn có chăn nệm đang phơi.

Đây mà là phòng trống không ai thuê? Đây rõ ràng là có người ở mà! Mới

rồi còn không hiểu vì sao Diệp Vệ Quân lại có chìa khóa phòng này, hóa ra chủ
phòng chính là anh ta!

Lý An Dân cảm thấy không tài nào hiểu nổi, khó nhọc lên tiếng: “Ông

chủ Diệp… như thế là sao? Đừng nói là anh định đem phòng của mình cho tôi
thuê đấy nhé?” Thật là có tinh thần Lôi Phong

[4]

quá đi, cho dù căn phòng này

bài trí chưa được đẹp cho lắm, nhưng chắc chắn có giá không hề rẻ. Phòng như
vậy mà chỉ có hai trăm tệ một tháng thì đúng là chuyện không tưởng, ai mà
chấp nhận kiểu làm ăn lỗ vốn như thế? Tuyệt đối không thể có chuyện này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.