TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 40

dưới cùng, nói: “Đường Thái Hưng có một khu nhà trọ cho công nhân viên
chức ở, tầng sáu trên cùng có một căn phòng trống, căn bản phù hợp với yêu
cầu.”

Đường Thái Hưng cách Đại học Công nghiệp không xa, Lý An Dân đã

từng đi dạo qua đây rồi, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, cũng đáp ứng
đầy đủ mọi nhu cầu ăn uống, lúc này cô cũng động lòng, “Tôi muốn xem qua
trước một chút.”

Diệp Vệ Quân để sổ lại quầy, cầm chìa khóa đi ra ngoài, “Tôi dẫn cô

qua.”

Lý An Dân vội vàng đặt chén trà xuống rồi đi theo sau, Diệp Vệ Quân dẹp

bảng hiệu, khóa cửa, đẩy một chiếc xe gắn máy từ trong con ngõ kẹp giữa văn
phòng và hầm trú ẩn ra, ném một cái mũ bảo hiểm cho Lý An Dân, vỗ vỗ yên
xe, nói: “Lên thôi.”

Lý An Dân cảm thấy con người này có chút gia trưởng độc đoán, cô ôm

mũ bảo hiểm đứng yên tại chỗ, lại nhìn qua cánh cửa sắt, cau mày hỏi: “Anh
cứ thế đóng cửa văn phòng à? Lỡ như có người tới tìm nhà thì làm sao bây
giờ?”

Diệp Vệ Quân không quan tâm cho lắm, cười cười: “Trước nay tôi làm

chuyện nào là xong chuyện đấy, cô có thể hỏi thăm gần đây sẽ biết danh tiếng
Phúc Bách Thuận vang dội thế nào, có mấy ai mà không giơ ngón tay cái khen
ngợi đâu kia chứ? Đa số khách hàng tìm đến đây đều qua giới thiệu cả đấy.”

Anh lại chỉ số điện thoại được dán trên cửa “Tìm không thấy người thì họ

sẽ gọi điện cho tôi.”

Lý An Dân nghe anh ta khoe khoang như vậy, không nhịn được mà lẩm

bẩm: “Nếu làm ăn phát đạt như vậy thì sao còn không chuyển tới chỗ khác tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.