TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 549

trên mặt phủ một tờ giấy vàng, từ thắt lưng trở xuống đắp hai lớp chăn liệm
thêu hoa văn hình mây bằng kim tuyến, áo liệm mũ liệm và giày thêu giống hệt
như những gì cô thấy trong mơ. Lý An Dân dâng một nén nhang, quỳ gối trước
linh đường mà dập đầu ba cái rất mạnh.

Nhà họ Mạnh người đông chuyện cũng phức tạp, cô chẳng muốn ở lâu,

sau khi đốt giấy tiền xong liền dời gót rời đi, vừa ra tới cổng đã va thẳng vào
một bức tường thịt đứng choán hết cả lối đi. Cô bị cụng đau cả mũi, lùi về sau
hai bước, đang định nói xin lỗi, vừa ngẩng lên nhìn đã ngây ngẩn cả người.
Người mà cô đụng phải, chẳng ngờ lại chính là Diệp Vệ Quân.

“Anh... anh Vệ Quân, sao anh lại ở đây?” Lý An Dân phát hiện sắc mặt

anh có chút âm u.

“Anh tới đón em về nhà.” Diệp Vệ Quân nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm,

vươn một tay ra phía trước.

Lý An Dân bị anh nhìn đến phát hoảng lên, chần chừ do dự một hồi, sau

cùng vẫn đưa tay qua. Diệp Vệ Quân dắt cô đi thẳng ra ngoài, chân bước rất
nhanh, Lý An Dân cơ hồ phải chạy theo mới bắt kịp anh, lo lắng không yên mà
hỏi: “Anh Vệ Quân, anh... Sao anh biết em đang ở chỗ này?”

Có lẽ xuất phát từ vấn đề tâm lý, cô cảm thấy bàn tay anh lạnh lẽo vô

cùng, đến một chút ấm áp cũng không có.

Diệp Vệ Quân hướng ánh mắt xuống liếc nhìn cô, cất giọng lành lạnh:

“Anh ở cửa văn phòng thấy em ngồi trên xe taxi, liền chạy theo tới đây, nếu
không phải việc gấp, đời nào em chịu bỏ tiền ra đi xe như thế?”

Lý An Dân sờ sờ mũi, cười gượng đáp: “Bà cụ mới qua đời, em đến viếng

cho tận nghĩa, anh không vào một chút ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.