TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 57

“Vậy… Khi nãy chúng ta vào trong thôn, bị lừa mua hàng giá cao, rồi còn vào
nhà lão Ngụy tán gẫu với ông ta… Mọi chuyện gặp phải trong thôn, đều là giấc
mơ của tôi thôi sao?”

Diệp Vệ Quân không trả lời cô mà mặc lại áo khoác, móc một mớ giấy

tiền từ trong cái túi lớn ra rồi quẹt diêm lên đốt, cánh tay vung lên, giấy tiền
cũng theo gió bay đi tứ tán giữa không trung, hóa thành tro bụi. Làm xong
chuyện này, anh ta mới nhìn về phía Lý An Dân: “Tôi trả tiền cho các cô ấy
bằng cách này, hai bao thuốc lá tặng lão Ngụy cũng y như vậy.”

“Như vậy… là sao?” Lý An Dân trợn tròn hai mắt, dường như có thể hiểu

được, nhưng theo bản năng vẫn cố chống lại mớ ý nghĩ đó.

Diệp Vệ Quân đứng lên, bước tới cạnh cô, nhếch môi cười: “Không phải

tôi đã nói mảnh đất này mang thế hung, âm khí lâu ngày chỉ tụ mà không tán
đấy thôi? Cô thử nhìn lên trên mà xem.”

Lý An Dân nghe theo ngẩng đầu nhìn trời, vừa rồi cô còn không để ý, lúc

này ngước lên mới thấy bầu trời trên cao tựa như một đường chỉ mảnh, thế núi
hai bên nghiêng hướng vào trong, giống như một cái hồ lô bọc vùng đất hoang
vu này vào giữa. Lớp đất quanh sườn núi lâu ngày đã hóa thành cát bụi, theo
gió thổi tung tạo thành một lớp sương mù dày đặc, ánh mặt trời bị che khuất
lúc ẩn lúc hiện, đứng ở dưới đáy hồ lô hoàn toàn không cảm nhận được chút
ấm áp nào.

Được cái đầu óc Lý An Dân cũng khá nhanh nhạy, vì chuyện của Hoàng

Lệ Quyên mà cô phải tra cứu không ít chuyện ma quái quỷ thần. Diệp Vệ Quân
nói âm khí khó tan, còn bảo cô quan sát địa hình, cô liền cả gan phỏng đoán ý
nghĩa hàm chứa ở trong đó: “Bởi vì âm khí không tan, dương khí không chạm
đất, cho nên… rất dễ gặp ma giữa ban ngày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.