TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 58

Cô thật hi vọng Diệp Vệ Quân bác bỏ, thà rằng coi đó như là mơ còn

thoải mái hơn là nói vừa nhìn thấy ma, dù cho mọi chuyện vẫn còn hiện rõ
mồn một ngay trước mắt, chân thực đến mức khiến bản thân cô cũng không thể
nào xem như chỉ là một giấc mơ.

Trên mặt Diệp Vệ Quân lộ rõ vẻ ngợi khen trẻ con đúng là dễ dạy: “Dân

trong thôn chết trong tình trạng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, họ còn không
biết rằng mình đã chết, sau khi bị đất đá vùi lấp, cuộc sống sinh hoạt của họ
vẫn không ngừng lặp lại, là một đám linh hồn bị âm khí này trói buộc quanh
quẩn một chỗ trên con đường âm dương.”

Lời nói nghe sao mà buồn bã, Lý An Dân không khỏi bùi ngùi theo: “Nếu

đúng như anh nói thì bọn họ thật đáng thương.”

Diệp Vệ Quân cười khẽ một tiếng, nhặt một bình dầu bôi tóc dưới đất mà

tung lên tung xuống: “Thiên tai nhân họa, đó là số mệnh.”

Lý An Dân phát hiện trên cổ tay anh có một vết xước cỡ hai đồng tiền xu,

rách cả da, còn đang rỉ ra máu mới vội vàng kéo tay anh lại: “Anh bị thương
à?”

“Không sao đâu, khi nãy không cẩn thận bị quệt trúng.” Diệp Vệ Quân rút

tay về, kéo ống tay áo che lại vết thương, “Đi thôi, còn phải tới chỗ khác để
xác nhận lại một chút.”

Lý An Dân thấy anh không bận tâm thì cũng không để trong lòng, lại nhìn

mảnh đất hoang vu chìm lấp trong cát vàng mờ mịt mà trước kia là thôn xóm,
nghĩ tới không lâu trước đó còn qua lại trên đường trong thôn, không ngờ chỉ
là chút tàn ảnh còn sót lại. Vì sao lại chân thực đến thế, trông ai nấy sống động
cứ như thật, ngủ xong một giấc thì toàn bộ đều tan biến cả. Nếu nói là do âm
khí không tan, vậy cảnh tượng cũng chẳng thể biến đổi được mới đúng, cớ làm
sao có lúc thấy, có lúc không, mọi chuyện phải giải thích thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.