TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 604

Diệp Vệ Quân, bị anh dùng sức kéo vào trong lòng.

Trương Lương bảo: “Con gái lớn rồi thì cũng nên tự lập, ông tốt nhất là

đừng có nhúng tay vào chuyện của cô ấy, nếu không, hừ hừ... Tôi đây không
có dễ nói chuyện như Pháo Đồng và anh Diệp đâu đấy, cha mẹ ông tuổi tác
cũng cao rồi, nếu để bọn họ biết ông đang buôn bán thứ gì, hay là biết chuyện
con gái của ông thực ra chẳng phải con ông, như vậy hậu quả ra sao chắc chỉ
có ông mới hiểu được nhỉ.”

Mặt Nghiêm Hoài Đức thoắt cái đã đen sì, khuôn mặt Lý An Dân cũng

chợt trắng chợt xanh, mặc dù quả tim hồng của cô hướng về phía anh Diệp, thế
nhưng bị Trương Lương can thiệp vào như vậy, tự nhiên có cảm giác ngược
lại, rất là bất đắc dĩ.

Diệp Vệ Quân ho nhẹ một tiếng, nói với Trương Lương: “A Lương, rời đi

thôi, đừng nhiều lời với bọn họ làm gì.” Nhân tiện vỗ vỗ vai Lý An Dân, có ý
muốn trấn an cô.

Trương Lương bào chữa xong, quay qua nhìn vết thương trên người Pháo

Đồng, ánh mắt sắc bén đảo qua đám du còn đang vây quanh, hỏi một cách
hung tợn: “Là thằng nào chém anh em của tao? Bước ra đây.”

Lão Hải ôm bụng tiến tới trước, nói: “Là tao chém đó, tính sao?”

Trương Lương cười: “Không tính sao cả, mày vung tay chém như thế nào,

bây giờ liền tự chém mình như thế đó, nếu không thì con đàn bà này...” Nói
chưa dứt lời đã nắm lấy cổ tay Tống Ngọc Linh mà nhẹ nhàng vặn một cái,
một tiếng “Rắc” vang lên, là tiếng xương cốt bị trật khỏi khớp nghe giòn tan.

Tống Ngọc Linh cũng chẳng chịu thua kém gì ai, nghiến chặt răng không

rên la một tiếng, tuy nhiên đôi hàng lông mày cau chặt, mồ hôi bên thái dương
rỉ ra to như hạt đậu, chỉ thoáng nhìn đã biết đang cố nén đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.