TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 602

Ánh mắt Tống Ngọc Linh chợt lóe, khuôn mặt trước nay vẫn mang vẻ

bình thản ung dung bỗng có chút thay đổi, anh chàng khuân vác ngay sau đó đã
nói thêm: “Cũng may mà... tài xế xe con cùng với hành khách trước đó tông
vào đuôi của một chiếc xe khác, đã bị người chủ chiếc xe ấy kêu xuống xe nên
mới không xảy ra thương vong gì về người. Tài xế là nam, hai mươi tám tuổi,
hành khách là nữ, mười bốn tuổi. Đây là sự cố ngẫu nhiên, mà kiểu sự cố ấy có
thể có lần hai, lần ba nữa, mày chắc hiểu ý tao chứ hả?”

Tống Ngọc Linh mặt không đổi sắc, hỏi lại anh ta: “Mày là ai?”

“Tao?” Anh chàng khuân vác nhếch miệng nở một nụ cười quỷ quyệt, nhẹ

giọng nói cho cô ta hay: “Tao tên là Trương Lương, đi không thay tên ngồi
không đổi họ, đại khái thì mày có thể mò khắp thế giới này để tìm người nhà
của tao, tao có thể đảm bảo tất cả bọn họ đều chết cả rồi.”

Tống Ngọc Linh hít vào một hơi thật sâu, ra lệnh cho đám lão Hải:

“Quăng súng, thả người!”

Diệp Vệ Quân bước tới tịch thu ba khẩu súng, thả Pháo Đồng ra ngoài,

vươn tay nói với Lý An Dân: “Em gái, đến đây với anh.”

Nghiêm Hoài Đức rất kiên quyết ôm chặt Lý An Dân, giọng bảo: “Cậu đi

đi, con bé ở lại, tôi sẽ chuyển trường cho nó, sau này nhất định không để các
người gặp mặt nhau lần nữa.”

Lý An Dân vốn còn đang ngơ ngác, vừa nghe thấy vậy liền tỉnh lại, quay

ngoắt ra sau trừng mắt nhìn ông, “Ba nói gì? Con không chuyển trường! Ba
đừng có tự mình quyết định loạn lên như thế!”

Nghiêm Hoài Đức lạnh nhạt đáp: “Hắn và cô có quan hệ máu mủ, nếu ở

chung một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.