TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 622

Tâm trạng của Lý An Dân có chút phức tạp, nói cảm ơn với Diệp Vệ

Quân xong hỏi anh: “Sao em đột nhiên lại ngủ thiếp đi thế?”

“Hai ngày nay em không chợp mắt, mệt quá mà.” Diệp Vệ Quân vừa nói

vừa thuận tay vén tóc mái của cô, hỏi: “Lúc ngủ em cứ nói mơ suốt, gặp phải
ác mộng ư?”

Lý An Dân gật đầu, thành thực kể cho anh nghe: “Hai giấc mộng lận cơ,

em mơ thấy Diệp Binh cõng mẹ em đi vào sâu trong hang động, chính là cái
hang mà chúng ta vừa mới ra khỏi ấy, còn giấc mơ kia thì trong mơ có hai
người, một người lớn và một đứa trẻ, không thấy rõ bộ dạng của cả hai cho
lắm, bọn họ ở chung một chỗ, cùng chơi nhảy dây chun, còn bài hát thiếu nhi
nữa… Cái khúc nhạc thiếu nhi ấy hát thế nào nhỉ…”

“Quả bóng da nho nhỏ ơi, vung chân đá, hoa mã lan đã nở hai trăm lẻ

một.”

Lời ca từ miệng Diệp Vệ Quân cất lên, tiếng hát trầm trầm cùng với giọng

ngâm xướng trong giấc mơ cứ như hòa vào làm một, Lý An Dân cảm thấy
ngực cô như thể bị nện vào một cú thật mạnh, rất đau, hơn nữa còn có cảm
giác nghèn nghẹn, cô gắng sức không để tâm tình hiện ra trên mặt, cúi đầu
xuống nói: “Xem em này, thế mà cũng quên cho được, lúc bé bà nội đã dạy em
rồi.” Cô đưa mắt nhìn nghiêng sang anh một lát, nhỏ giọng hỏi: “Anh Vệ
Quân, anh cũng biết ư?”

Diệp Vệ Quân vỗ đầu cô, nở một nụ cười hết sức tự nhiên: “Em cứ vừa

mơ vừa hát như thế, ai trên cái xe này mà chẳng nghe được chứ.”

Tiểu Thương ra vẻ như một người từng trải lắm, chen miệng nói thêm:

“Bài hát thiếu nhi này rất phổ biến hồi tôi còn nhỏ đấy nhé, mấy bé gái lúc
nhảy dây chun toàn hát bài này, còn trẻ con thời nay ấy hả, thật là đáng thương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.