TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 620

Một khuôn mặt không thể nhận ra đâu là thịt đâu là máu thoắt ẩn thoắt

hiện giữa không trung, bọ cánh cứng nhiều vô số kể, như một cơn sóng triều từ
trong miệng mũi tuôn ra, thoáng chốc đã tụ thành một biển côn trùng màu
trắng.

Lý An Dân kinh hãi đến mức toàn thân vã mồ hôi lạnh, thình lình mở mắt

ra, đối diện với tầm mắt là mui xe màu xám đen, thân thể cô lắc lư theo một
biên độ rất nhỏ, mà đầu cô đang gối lên đùi Diệp Vệ Quân.

“Tỉnh rồi ư?” Diệp Vệ Quân cầm khăn bông lau mồ hôi trên trán cô,

giọng nói tràn ngập vẻ dịu dàng, Lý An Dân nhận thấy khuôn mặt anh đã khôi
phục lại như bình thường, da dẻ nguyên vẹn không hề sây sát gì, trên mình
mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ thoải mái, từ trong ánh mắt toát lên sự ân cần,
khuôn mặt tươi cười tuấn tú đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ.

Những vết lở loét thối rữa đã không còn, bọ cánh cứng màu xám trắng

cũng biến mất, giấc mộng chỉ là giấc mộng mà thôi, hiện thực vẫn là hiện thực,
và trong quá trình xáo trộn giữa mộng và thực ấy, chứng ảnh nhiễu của cô lại
tái phát. Không lẽ cảnh tượng kinh hoàng bên trong cái hang kia cũng chỉ là
một hồi ảo giác thôi ư?

Lý An Dân day day trán rồi ngồi dậy, trong lòng vẫn còn hoang mang sợ

hãi mà nhìn khắp trái phải xung quanh, đây là một chiếc xe mười lăm chỗ với
ba hàng ghế, cô và Diệp Vệ Quân ngồi ở băng ghế sau cùng, người lái xe là
Pháo Đồng, còn nhân vật trên chiếc ghế phụ nghe tiếng liền quay đầu ngoái ra
sau. Thật ngoài sức tưởng tượng, không ngờ lại chính là anh chàng Tiểu
Thương, học trò ở nhà Hoàng Bán Tiên, cậu ta chớp chớp mắt với Lý An Dân,
xong lại xoay người ngồi tựa vào lưng ghế.

Hình như vẫn còn thiếu một nhân vật hết sức quan trọng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.