TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 629

Suốt mấy ngày liên tục, Lý An Dân đều phải gặm bánh mì cỡ lớn cùng

với bánh bao, vừa ngửi thấy mùi thịt nước bọt đã không kìm được mà tuôn
trào, bụng sôi lên òng ọc.

Diệp Vệ Quân múc một bát đầy đưa cho cô, Lý An Dân còn có chút khúc

mắc trong lòng, chần chừ mãi không chịu nhận lấy, Diệp Vệ Quân cất tiếng
nhẹ nhàng khuyên nhủ cô: “Đừng tự mình làm khổ mình nữa, có bất mãn gì thì
cứ ăn xong rồi hẵng nói, chúng ta đều ở đây cả chứ có chạy đi đâu đâu.”

“Anh muốn đi thì em ngăn cản được chắc?” Lý An Dân vùng vằng giật

lấy bát đũa, ngấu nghiến ăn sạch cả ba bát, Diệp Vệ Quân vẫn ngồi ở bên cạnh
phục vụ, hai mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô mà không hề chớp lấy một
cái, cứ như thể có nhìn ngắm cỡ nào cũng không đủ vậy. Lý An Dân cũng
chẳng cảm thấy xa lạ gì với ánh mắt này. Diệp Vệ Quân vẫn thường xuyên
nhìn cô như thế, có đôi khi ở lại văn phòng ngủ trưa, những lúc thức dậy đều
thấy được ánh nhìn chuyên chú này của anh.

Lúc đó cô không cảm thấy có vấn đề gì cả, cùng lắm thì trong lòng bồi

hồi một chút rồi cũng qua. Nhưng từ khi biết Diệp Vệ Quân và mình rất có khả
năng là anh em ruột thịt, Lý An Dân vẫn luôn băn khoăn về mặt tình cảm, mỗi
lần bị anh nhìn chằm chằm là lòng dạ lập tức rối bời, chẳng dám đối diện với
ánh nhìn như thế.

Diệp Vệ Quân bảo gian phòng đá này vốn là nơi tránh nạn dưới lòng đất,

thời điểm anh vừa đến trấn Bạch Phục, một xu để đi thuê nhà cũng chẳng có,
phải vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất tại đây. Sở dĩ đem Lý An Dân tới
chỗ này là vì sợ Tống Ngọc Linh còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, lại còn nói phải
trốn cho tới khi tình hình ổn định lại rồi mới có thể trở về khu nhà trọ.

Lý An Dân hỏi anh: “Vậy bên phía trường học thì phải làm thế nào? Đâu

thể nào không lên lớp được chứ!?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.