TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 636

Anh uống cạn nửa ly rượu còn lại xong, ngón tay đặt ở giữa trán miết miết, lại
rót thêm một ly, cũng không thèm động đến thức ăn, tiếp tục uống.

Lý An Dân không nhịn được, liền bóc một miếng bánh Trung thu đưa cho

anh: “Bụng đói mà uống rượu là không tốt cho thân thể.”

Diệp Vệ Quân đặt ly rượu xuống, chống cằm nhìn ngắm cô: “Đây là đang

lo lắng cho anh đấy hử? Gần đây có phải là em đang nghĩ thế này đúng không:
Cái tên kia có lẽ chẳng phải là người, cho dù thân thể có mục thối cả ra cũng
vẫn có thể mọc trở lại. Quan tâm lo lắng cho cơ thể của anh là một chuyện hết
sức dư thừa đúng không?”

Lý An Dân đặt miếng bánh Trung thu lên tay anh, lặng lẽ bới cơm ăn,

Diệp Vệ Quân thở dốc một hơi, lấy đũa gắp một miếng thịt thả vào trong bát
của cô rồi nói: “Đừng chỉ ăn mỗi cơm trắng không thôi, nên ăn thêm nhiều đồ
ăn vào, nhân lúc nó còn nóng ấy.” Sau đó anh cầm bánh Trung thu lên cắn hai
miếng cho có lệ, rồi vươn tay cầm ly rượu của Lý An Dân, một hơi nốc cạn
rượu trong đó.

Lý An Dân khẽ lên tiếng: “Đó là rượu của em mà.”

Diệp Vệ Quân đỡ trán ngắm nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu, Lý An Dân ngồi ăn

hết một bát cơm dưới ánh nhìn chằm chặp như vậy, sau đó đẩy cái bát không
cùng với đôi đũa sang một bên, đứng dậy dịch sang chỗ khác, ngồi xuống bên
cạnh Diệp Vệ Quân. Vừa thấy anh định rót thêm rượu cô liền nhanh tay giật
lấy cái bình để xuống gầm bàn, nhíu mày hỏi: “Làm gì có ai uống giống như
anh chứ? Anh Vệ Quân, bữa nay tâm trạng anh không được tốt ư?”

Diệp Vệ Quân sững người, sắc đỏ trong mắt cũng dần nhạt bớt, hỏi cô:

“Em hỏi như vậy là đang quan tâm anh sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.