TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 637

Lý An Dân bị mùi rượu xông vào choáng cả óc, lấy tay phẩy phẩy, nói với

vẻ đương nhiên là thế: “Việc em quan tâm anh không phải là hết sức bình
thường à.”

Diệp Vệ Quân lại hỏi: “Không sợ anh ư? Mấy ngày nay em vẫn không có

hứng muốn nói chuyện với anh, phải không?”

Lý An Dân không dám nhìn thẳng vào mặt anh, di di tay ở cạnh bàn, nói:

“Anh đã nhốt em lại rồi, cũng không cho em được quyền tức giận hay sao?”

Diệp Vệ Quân bắt lấy tay cô, dùng sức đánh lên trên người mình: “Tức

giận thì phải ra vẻ như đang tức giận, chửi anh một trận, đánh anh vài đấm, anh
cho em xả hết giận, đừng im lìm không thèm lên tiếng, dùng chiến tranh lạnh
với anh.”

Quả nhiên Lý An Dân cũng đấm vào ngực anh hai phát, cứ như là nện

phải vách sắt vậy, cô đau quá mới rụt tay về, bực bội mà không có chỗ nào
phát tiết: “Đánh anh đau tay em chứ được gì, cái gì anh cũng chẳng thèm nói
cho em biết, có muốn mắng cũng chẳng biết phải mắng từ đâu, trong lòng em
khó chịu, không muốn nói chuyện cũng không được à? Bữa nay anh tới đây
mời em ăn một bữa cơm đoàn viên hay là tìm đến để tra khảo? Anh thật là vô
lý!”

Diệp Vệ Quân nhấc bàn tay vừa mới đánh người của cô lên thổi thổi, ôm

chầm Lý An Dân vào trong ngực, vỗ lưng cô nói: “Được rồi, được rồi, đều là
lỗi của anh, em có giận thì cứ xả ra hết đi, giữ mãi trong lòng là không tốt.”

Vừa nghe anh nói như vậy, Lý An Dân càng nổi cơn lôi đình, cái gì mà

giữ trong lòng không tốt? Cô đã bị nhốt dưới lòng đất này bao nhiêu lâu? Lúc
này mà nói như vậy còn không phải là đang cố ý chọc tức người ta sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.