TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 638

“Đã buồn bực muốn chết từ lâu rồi, mốc meo nổi hết cả lên rồi, nếu anh

sợ em buồn bực thế, vì sao còn phải giam em? Anh nói đi? Đừng có mà lôi mụ
Tống ra để mà gạt em nữa, người anh em Trương Lương kia của anh cũng
chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, họ Tống làm sao qua mặt anh ta nổi! Các anh
muốn làm cái gì em cũng chẳng quan tâm, chuyện gì em cũng không muốn
quản, em chỉ muốn được ra ngoài sưởi nắng, được về nhà đi tắm!”

Lý An Dân ra sức giãy giụa trong lòng Diệp Vệ Quân, túm lấy tóc của

anh mà kéo, xé rách áo của anh, đem mọi nỗi bực tức dồn nén ở trong lòng trút
ra ngoài hết sạch. Nếu còn bị giam như thế này nữa, cô sẽ hóa điên thật đấy.
Diệp Vệ Quân ngồi yên bất động cho cô đánh, đợi đến khi cô không làm ầm
lên nữa thì mới mở miệng: “Hai ngày nữa sẽ đưa em về nhà.”

Lý An Dân ngẩn cả người, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”

Diệp Vệ Quân gật đầu, Lý An Dân chẳng dám vui mừng quá sớm, tiếp tục

quay sang đòi anh cam đoan: “Anh không định gạt em nữa đấy chứ?”

Diệp Vệ Quân bảo: “Chuyện này không nhất thiết phải lừa gạt em, lúc về

nhà vừa khéo đúng dịp Quốc khánh, được nghỉ dài hạn, em cũng có thể ở nhà
mấy ngày để thích nghi lại.”

Lý An Dân đã tin đến bảy tám phần, tâm trạng thay đổi rất mau lẹ, nhất

thời cứ như một quả bóng bị xì hơi, cô ngồi ngơ ngác trên ghế, một hồi lâu sau
mới khẽ lẩm bẩm: “Em cứ tưởng là anh định giam em suốt đời luôn cơ chứ.”
Và sau khi cô chết rồi, sẽ để cô nằm chung một chỗ với thi thể người con gái
kia. Cũng bởi băn khoăn chuyện này mà Lý An Dân mới không dám kể lại việc
phát hiện ra thi thể của cô ấy.

Diệp Vệ Quân lôi bình rượu dưới gầm bàn lên, lại rót vào trong ly giấy,

Lý An Dân cau mày: “Anh còn uống nữa à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.