TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 644

chuyện này nhất định có liên quan đến giấc mộng vừa rồi, chỉ có điều giấc
mộng ấy ra sao thì cô không tài nào nhớ được. Trong lúc cố gắng hồi tưởng lại
cảnh trong mơ, bất thình lình có một đôi tròng mắt đầm đìa máu chợt xuất hiện
trong đầu. Cô cả kinh, mạch tư duy cũng đông cứng lại, muốn hồi tưởng tiếp
mà làm thế nào cũng không nhớ ra, giấc mộng kia đã hoàn toàn biến thành một
cái vỏ rỗng tuếch.

Lý An Dân day day giữa hai chân mày, rời giường xuống gác. Ti vi dưới

nhà đang bật, một người con gái đang ngồi trên ghế sa lông, dáng vẻ kiêu sa,
mái tóc dài uốn xoăn dợn sóng, gương mặt này hết sức quen. Lý An Dân nhớ
cô gái này tên là Miêu Tình, đã từng đi du lịch ở ngoài cùng với cô, thế nhưng
ấn tượng không được sâu cho lắm, cô cất tiếng gọi: “Chị Miêu.”

Miêu Tình quay sang cười với cô, đứng dậy nghênh đón, cất lời thân

thiện: “Em tỉnh rồi à? Đã đói bụng hay chưa?”

Lý An Dân bảo không đói, hỏi lại: “Sao em lại ở chỗ này vậy? Em còn

nhớ là đang ở...” Là ở chỗ nào? Cô vỗ ót, nhất thời không sao nghĩ ra được.

Miêu Tình kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Em đã về lại đây được ba

ngày rồi, còn làm ầm lên với cậu Diệp một trận nữa, giận cậu ta vì đã nhốt em
ở trong hầm ngầm.”

Lý An Dân nghe cái tên “cậu Diệp” này mà sửng sốt, thuận miệng liền

hỏi: “Cậu Diệp là ai?”

Miêu Tình vươn tay đặt lên trán cô: “Người em không sốt cơ mà, sao

ngay cả ông chủ cho mình thuê phòng cũng chẳng nhớ được vậy? Diệp Vệ
Quân đó!”

Bộ não của Lý An Dân phản ứng lại một cách hết sức tự nhiên đối với cái

tên này - Diệp Vệ Quân, thân hình cao lớn, là người hòa nhã, một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.