TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 707

Triều Châu là vì tránh tai mắt của người khác? Nếu như quả thực có người âm
thầm theo dõi, vậy thì hướng đi của tôi đã bị người ta nắm được từ trước rồi.”

Lư Ngư cười vẻ thần bí: “Sinh vật bình thường có thể tiến vào trong cửa

hàng của tôi, còn những sinh vật không bình thường thì không thể vào được,
chú văn ở ngoài chính là một trong bùa cấm tà Bát phương độc môn bí truyền
nhà họ Lư, đối với hồ ly yêu ma quỷ quái cho đến thần tiên thổ địa các loại đều
có công hiệu.”

Lý An Dân nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi: “Tự tin đến vậy cơ à? Rốt

cuộc thì anh làm nghề gì thế?”

Lư Ngư nuốt nước bọt, ném một viên kẹo vào miệng, nhai rôm rốp, bảo:

“Trên trang web của cửa hàng không phải đã giới thiệu rồi sao? Tôi là kẻ làm
ăn, tổ tiên phương sĩ phái Yên Sơn, truyền lại đến đời tôi cũng mai một chẳng
còn bao năm.”

Tống Ngọc Linh nói tiếp: “Tiểu Lư là đồng cốt, am hiểu thuật truy tung từ

xa, đã bí mật giúp phía cảnh sát phá không ít vụ án.”

Lư Ngư “Ê này” hai tiếng, như kiểu hết sức bất mãn vì Tống Ngọc Linh

đã vạch trần bí mật của anh ta. Lý An Dân không hề có hứng thú với thân phận
của Lư Ngư, tiếp tục đề tài ban nãy: “Hồ ly yêu ma quỷ quái thì không thể tiến
vào, nhưng con người thì có thể đúng không?”

Tống Ngọc Linh nói: “Người thì không sao, cho dù có thể nắm rõ mọi

đường đi nước bước cũng không tài nào khống chế được phương hướng của
cô, cho nên cần đề phòng chính là những thứ có thể qua được tai mắt của
người bình thường, chỗ nào cũng có thể rình trộm người ta.”

Diệp Vệ Quân từng nói rằng anh có mượn Hoàng Bán Tiên một số thứ,

bất giác Lý An Dân liên tưởng thứ này với kẻ rình rập như lời Tống Ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.