TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 837

Lưu Tu nghe lời nhận lấy chiếc khăn lông lau mặt cho Lý An Dân, Lý An

Dân ngọ nguậy đầu né tránh, tức giận kêu lên: “Vợ con cái gì! Ai là vợ anh?
Chớ có đụng vào tôi!”

Ông Lưu nắm chặt quai hàm xoay mặt cô sang, Lưu Tu hết sức cẩn thận

lau từng vệt máu cho cô, khăn lông xơ cứng cạ vào vết thương, đau đến mức
cô phải xuýt xoa.

“Cô bé, đừng trách tôi, nếu không phải cô dâu xảy ra chuyện ngoài ý

muốn thì đã chẳng đến lượt cô phải vào thay, sắp đến giờ rồi, không làm không
được. Cũng đều do cô cả, nếu ngủ rồi thì đâu phải nếm mùi đau khổ thế này,
xem ra thuốc kia vẫn còn chưa đủ.”

Ông Lưu vẫn nói năng nhã nhặn, không có gì khác biệt so với bình

thường, ông ta kéo một cái rương lớn từ dưới gầm giường ra, trong rương đựng
hai bộ quần áo, đều có màu xanh đen, thêu hoa đủ màu, một bộ áo chú rể một
bộ váy cưới cô dâu, kiểu dáng hệt như trong hình. Ông Lưu đưa bộ đồ cho con
trai mình đi thay, sau đó trải bộ váy cưới ướm thử lên người Lý An Dân, lùi về
phía sau thưởng thức, khẽ lẩm bẩm: “Hơi lớn một chút, không vấn đề gì.”

Lưu Tu thay bộ áo dài, khoác áo mã quái xong tiến tới đầu giường, ngắm

nhìn Lý An Dân giây lát, nói với vẻ mặt như đưa đám: “Con không muốn cưới
cô ta, con chỉ muốn Khả Gia của con thôi, con chỉ thích một mình Khả Gia,
con yêu cô ấy như thế… Vì sao cô ấy lại bỏ con đi theo người khác?” Nói
xong, nước mắt đã nhỏ xuống, anh ta bưng mặt khóc hu hu.

Lý An Dân lại càng muốn khóc hơn, tiếc thương cho cái ngày xui xẻo bị

vận rủi rớt trúng đầu này. Thời khắc sinh tử treo đầu sợi tóc, cốt khí nào có mài
ra thành cơm ăn được, cô bất chấp mọi giá, thảm thiết kêu xin: “Bác Lưu, con
trai bác có muốn kết hôn với cháu đâu, bác tha cho cháu đi mà, van xin bác
đấy, cha con bác muốn làm gì cháu cũng mặc kệ, cháu đảm bảo sẽ không tiết lộ
chuyện đêm nay ra ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.