TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 836

Lý An Dân nghỉ ngơi giây lát, cảm giác choáng váng hơi tan biến, vừa

định đứng dậy thì tiếng khóa xích đã vang lên, cô vội vàng nhặt lấy một cái
ghế dưới đất, bò ra đứng ở mé tường sát cửa. Người ở ngoài vừa mở cửa ra,
tức thì cô vung chân ghế vụt một phát, quật ngay vào đầu ông Lưu, trượt qua
bên thái dương của ông ta, tuy nhiên sức đập phá yếu, không thể đánh ngã ông
ta được. Lý An Dân cũng liều mạng, nhân lúc ông Lưu ôm đầu liền dùng bả
vai huých ông ta, tông cửa lao ra ngoài.

Còn chưa chạy được hai bước, da đầu như căng ra, tóc cô bị người ta túm

chặt, cô cũng bất chấp tất cả, cánh tay cầm chân ghế vung loạn ra đằng sau,
ông Lưu hô lớn: “Thằng Tu, mau khống chế cô ta, đừng để cô ta chạy thoát.”

Lý An Dân chưa kịp phản ứng thì trước mắt thoáng có bóng người xuất

hiện, cổ tay bị kìm chặt rồi, là Lưu Tu! Hai cha con nhà này cùng nhau kìm
kẹp, một trước một sau vây Lý An Dân vào giữa, Lưu Tu giật cái chân ghế vứt
ra sau thật xa, ông Lưu giật tóc Lý An Dân mà quẳng cô xuống dưới đất, cất
tiếng quát lớn: “Cô còn chưa ngủ à? Vì sao lại không ngủ? Ngủ rồi không phải
sẽ chẳng thấy đau nữa sao? Lão Lưu này sẽ thu xếp thỏa đáng cho cô cả.”

“Ông muốn làm gì vậy! Mau thả tôi ra, rốt cuộc thì các người muốn làm

gì?” Dù Lý An Dân đã nôn hết số cháo ra, đầu óc đã tỉnh táo nhưng tay chân
vẫn mềm oặt không còn tí sức nào, làm sao có thể chống đỡ được sức lực của
hai gã đàn ông cơ chứ, chẳng bao lâu sau đã bị trói chặt rồi khiêng vào gian
giữa.

Ông Lưu đặt Lý An Dân nằm nghiêng trên giường, bưng một chậu nước ở

ngoài vào, đưa cái khăn lông ướt nhẹp cho Lưu Tu, nói với cô rằng: “Đến đây
nào, thằng Tu, lau mặt cho vợ con đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này
mà xem, tội nghiệp quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.