TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 864

sự xuất hiện của Trương Lương đã hé ra một tia sáng hy vọng cho cô.

Còn về chuyện trí nhớ bị suy yếu, Lý An Dân có khuynh hướng nghiêng

về giả thuyết mà Quan hoa bà bà đã từng nói: “Ý thức bị phân tán”. Bản chất
của trí nhớ chia làm hai loại: Kí ức chủ động và kí ức bị động, Lý An Dân cảm
thấy tình trạng của mình không thể gọi là mất trí nhớ, chỉ có thể nói là bị mất
khả năng linh hoạt của ký ức chủ động mà thôi. Kế hoạch của cô là ra Tết quay
về chốn cũ, trở lại trấn Bạch Phục rồi đi dạo một vòng qua những chỗ quen
thuộc, biết đâu sẽ tìm được manh mối nào đó mà trước kia không hề để ý đến
thì sao.

Tống Ngọc Linh bảo: “Không cần phải đợi đến ra Tết, tôi có xe, cũng

quen thuộc địa hình các nơi, có thể lên đường ngay lập tức.”

Lý An Dân kiên quyết về nhà đón năm mới, Tống Ngọc Linh cười hỏi:

“Không phải cô đang rất vội sao? Có gì mà nhụt chí thế? Nhà thì muốn về lúc
nào mà chẳng được, cô đã có kế hoạch ổn thỏa hết rồi, chi bằng sáng sớm ngày
mai lên đường luôn đi.”

Lý An Dân nói: “Tôi có gấp thì gấp, nhưng vẫn muốn về nhà ăn Tết đã,

tôi còn có cả đời để tìm người, nhưng thời gian ở bên ông bà nội qua một năm
là lại bớt một năm.”

“Ủa? Nhà họ Nghiêm làm gì có quan hệ máu mủ với cô? Thầy Diệp thì

may ra còn có thể, ầy, bên nào nặng bên nào nhẹ với cô… Tôi không nhìn ra
được nữa rồi.” Tống Ngọc Linh bĩu môi cười khẽ, chống cằm đánh giá cô.

“Ông bà nội nuôi nấng tôi từ nhỏ cho tới lớn, dù không có quan hệ ruột

thịt nhưng vẫn có tình thân. Chẳng lẽ cô ở chung với ai đó lâu dài lại không hề
nảy sinh chút tình cảm nào sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.