TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 866

Lý An Dân đã từng thử Nghiệp Tâm kính lên người cha con ông Lưu rồi,

kết quả hai mặt kính đều đồng thời soi rõ hình ảnh của bọn họ, không lẽ hai
cha con nhà này vừa là chân tiểu nhân, vừa là ngụy quân tử ư? Là kẻ xấu đến
nỗi không thể xấu hơn được nữa hay sao?

Lý An Dân không cho là như vậy.

“Trên cõi đời này không phải chỉ có hai loại người thôi đâu, chỉ dựa vào

pháp khí thì những thứ soi ra được cũng có hạn thôi. Dò sông dò bể dễ dò, nào
ai lấy thước mà đo lòng con người, ngay cả những người thân nuôi nấng cô từ
nhỏ cho tới lớn không phải liếc mắt là nhìn thấu họ được đâu.”

Lý An Dân nghe ra cô ta có ý tứ khác, mới cẩn thận nhìn cô ta: “Cô có ý

gì đấy?”

Tống Ngọc Linh đặt hai mặt kính lên bàn, nghiêng người nằm úp sấp lên

bàn, vươn ngón trỏ ra khẽ chạm nhẹ vào má cô, “Cô muốn về quê đón năm
mới thì cứ đi, nhưng nhớ lưu ý động tĩnh của hai cụ nhà họ Nghiêm nhé. Nghe
ông Nghiêm bảo, ông ấy chưa từng ngó ngàng tới chuyện ăn học của cô, tất cả
đều là do ông bà nội của cô bàn bạc và quyết định. Chỗ cô ở cách trấn Bạch
Phục rất xa, những ngôi trường mà cô theo học, bắt đầu từ nhà trẻ, tiểu học,
trung học, phổ thông, cùng với ảnh hưởng của mấy lần chuyển trường, tất cả
chỉ là để tiến gần hơn một bước tới cánh cổng trường đại học Công nghiệp mà
thôi.”

Cô ta còn nói, cô đã từng nghĩ chưa, việc cô tới trấn Bạch Phục chẳng

phải tình cờ, mà chính là một kết quả hiển nhiên do người ta xếp đặt từ trước.

Cô ta đứng dậy, đi vòng qua bàn, ra phía sau Lý An Dân, nói tiếp, “Cô có

nghĩ đến việc, cuộc sống của cô chỉ là một vở kịch được người ta đạo diễn, an
bài tỉ mỉ từng chi tiết không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.