TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 875

“Không ai dám nói chuyện với Ăn mày mặt nát, trẻ con vừa trông thấy

mặt liền sợ đến khóc òa, còn cô nhóc như con thì hoàn toàn ngược lại, không
có ai chơi cùng, con liền đi tìm tên ăn mày ấy, cứ mỗi bữa cơm tối xong là lại
đem dây chun ra sân chung tìm ông ta chơi đùa. Cũng may mặc dù tên ăn mày
này diện mạo xấu xí nhưng con người không tệ, cũng chịu khó cầm dây chun
cho con nhảy. Sau khi ông ta đi rồi, con chạy khắp sân tìm không thấy người
đâu, về nhà còn khóc ầm ĩ lên một hồi, con không nhớ gì cả sao?”

Ăn mày mặt nát chỉ xuất hiện có hai tháng ngắn ngủn rồi biến mất như

một đóa phù dung sớm nở tối tàn, sau này liên tục có thêm nhiều nhà với nhiều
nhân khẩu chuyển vào khu phố Nam Hậu sinh sống, bạn cùng tuổi cũng càng
lúc càng nhiều. Có người cùng chơi đùa với Lý An Dân, dần dà cô cũng không
còn nhớ đến ông chú vẫn hay chơi đùa với cô nữa, thời gian qua đi cô liền
quên sạch không còn một mống.

Lý An Dân xấu hổ vô cùng, khi đó cô hãy còn quá bé, trí nhớ ngắn hạn,

con trẻ thì vô tâm vô tư, giờ nghe bà nội nhắc lại cô mới có một chút ấn tượng
mơ hồ, khó trách đứa trẻ nào cũng khiếp sợ “Ăn mày mặt nát”, riêng cô đây
không sợ chút nào, hóa ra vì hai người là bạn chơi chung với nhau.

Đêm hôm ấy, Lý An Dân có một giấc mơ, trong mơ cô thấy lại con phố

Nam Hậu với những ngôi nhà mái ngói đen lô xô. Người đàn ông trùm khăn
đen trên đầu ngồi ngay đầu ngõ phố Nam Hậu, cô khi ấy còn tấm bé, đang ngồi
xổm trước mặt ông ta, cố gắng giơ cái bánh bao trong tay lên thật cao, người
đàn ông cúi đầu, đôi môi còn chưa chạm được vào bánh thì từng giọt máu đã tí
tách nhỏ xuống, rơi trên mặt bánh trắng tinh.

“Chú ơi, vì sao chú lại khóc?”

“Vì không có ai muốn chơi đùa cùng chú cả, chú quá cô đơn rồi.” Giọng

nói khàn khàn thô ráp của người đàn ông vang lên, máu nhỏ xuống càng nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.