TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 876

càng nhiều, nhuộm hơn phân nửa chiếc bánh bao thành một màu đỏ thắm.

“Vậy sau này cháu sẽ đến đây chơi với chú, ngày nào cũng đến chỗ này

nhé, nói thì phải giữ lời.” Lý An Dân đưa bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra, móc
ngoéo cùng người đàn ông xong, nghiêng đầu hỏi: “Tại sao chú lại phải dùng
vải đen bịt mặt?”

Người đàn ông nói: “Vì mặt của chú quá xấu, sợ để lộ ra lại hù dọa người

ta.” Ngưng một chốc, hỏi lại, “Bé con à, em muốn thấy mặt tôi sao?”

Lý An Dân còn bé tí ngoan ngoãn gật đầu, nắm thật chặt cái bánh bao

máu kia ở trong tay, người đàn ông nọ mở khăn đen trùm đầu ra, để lộ một
khuôn mặt hết sức dữ tợn, cả khuôn mặt ông ta như bị lửa nung chảy rồi đông
kết lại lần nữa, quả thực không khác gì một khối máu thịt nát nhừ lẫn lộn. Ông
ta không có mí mắt, đôi mắt cứ như được khảm sâu vào trong thịt, lăn dài đến
tận chót cằm trên gương mặt lồi lõm sần sùi ấy, cứ thế tí tách nhỏ xuống chiếc
bánh bao.

Khuôn mặt này ghi khắc thật sâu vào tận đáy lòng Lý An Dân, dù cho đã

quên đi sự tồn tại của người này, nhưng trước sau cô vẫn không cách nào quên
được gương mặt nát bấy với máu thịt bầy nhầy đó. Đến bây giờ, xem ra nó lại
hòa vào làm một với một gương mặt quen thuộc khác, không thể nào phân biệt
được nữa rồi.

Sáng sớm mùng Hai, Lý An Dân đeo ba lô ra khỏi cửa, bà nội tiễn cô đến

tận cuối cánh đồng mới dừng bước, cầm tay cô nói: “An Dân à, con có biết
không? Bà nội vẫn rất sợ Ăn mày mặt nát sẽ đưa con rời xa bà nội.”

Lý An Dân hơi ngạc nhiên, cười bảo: “Làm sao như vậy được? Không ai

có thể đưa con đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.