TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 902

mà gặp? Bây giờ cô đã thấy rồi đó, đã biết sợ chưa? Cô mau đi đi! Con bà nó,
tôi vốn không hề muốn gặp lại cô!”

“Em không đi đâu cả, anh đừng như vậy, anh có dọa cũng chả đuổi được

em đâu.” Lý An Dân bò qua, quỳ gối trước người Diệp Vệ Quân, tay đưa ra
giữa không trung, do dự nửa muốn chạm nửa không muốn, Diệp Vệ Quân cất
tiếng cười khẽ khàn khàn, đượm chút khổ sở.

“Đừng miễn cưỡng mình.” Anh nói, giọng nói vẫn thô ráp như trước,

nhưng ngữ điệu hòa hoãn hơn, trở nên giống như người anh cả quen thuộc
ngày ấy.

Lý An Dân lắc đầu, vươn tay sờ nhẹ vào bả vai Diệp Vệ Quân, thấy anh

run lên, liền vội vàng rụt tay về, nói: “Em… em muốn ôm anh một cái.”

“Đừng ôm, đừng có tự làm bẩn mình nữa.” Diệp Vệ Quân co đầu gối lên,

vùi đầu vào giữa hai chân.

“Không bẩn, em đã học môn Giải phẫu thân thể con người, bị lột da rồi

thì ai cũng như nhau, em chỉ hơi hoảng một chút thôi chứ không phải chê bai
gì anh cả. Anh Vệ Quân, anh để cho em ở lại bên cạnh anh nhé, đừng mất tích
nữa.” Lý An Dân ôm chân Diệp Vệ Quân, níu chặt ống quần của anh.

“Anh không ra được nữa rồi, da thịt trên người vĩnh viễn sẽ không bao

giờ lành lại được, ngày nào cũng phải ăn chuột để mà sống, nói không chừng
một ngày nào đó ngay cả em anh cũng sẽ ăn, em đừng ảo tưởng nữa!” Diệp Vệ
Quân gỡ tay Lý An Dân ra, không kìm được mà nắm chặt trong giây lát rồi
mới chịu thả ra.

Ngay cả phần da thịt trong lòng bàn tay anh cũng tuột mất từng mảng lớn,

chẳng qua chỉ mới nắm một chút đã khiến cho tay Lý An Dân lấm lem đầy
máu. Sống mũi Lý An Dân cay sè, cô cất giọng khô khốc: “Em tình nguyện để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.