TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 92

Diệp Vệ Quân dường như có chút chần chừ, ánh mắt thoáng lóe lên sâu

xa, trả lời: “So với cô thì ổn định hơn, chẳng qua những gì cô thấy chưa chắc
tôi đã có thể nhìn ra được.”

Lý An Dân chẳng hiểu gì cả: “Nhìn thôi mà cũng khác nhau sao?”

“Đây là chỗ lát nữa cần phải để ý nhất, cô có thể thấy được hình ảnh còn

sót lại của thôn này, khi vào trong thôn lần trước cô cảm thấy chỗ này với các
thôn xóm bình thường không có gì khác nhau đúng không? Nhưng trong mắt
người khác thì cô chỉ đi lòng vòng quanh đống hoang tàn xập xệ này mà thôi.
Cô thấy được hình ảnh của thôn dân lúc còn sống, song những gì tôi nhìn thấy
thì không phải thế…” Ánh mắt Diệp Vệ Quân càng trở nên sâu lắng, không tiết
lộ gì thêm nữa.

Tuy vậy nhưng cũng đủ khiến Lý An Dân hiểu hết mọi chuyện, thật lòng

mà nói thì cô vô cùng kinh hãi, “Nghe anh nói vậy, có lẽ tôi thực sự không
được bình thường rồi, để tôi nhớ lại xem… Nhớ lại xem… Tổ tiên nhà tôi có ai
từng làm nghề trừ ma không nhỉ?”

“Chẳng qua là do thể chất của từng người mà thôi. Đa số mọi người hoặc

nhiều hoặc ít đều đã trải qua những việc tương tự, có người thấy không nhiều
lắm, sẽ cho là ảo giác, có một số người dù thấy được cũng chẳng để tâm nhiều.
Nếu như hôm chơi Bút tiên đó cô không ở trong ký túc xá, bây giờ chưa chắc
đã như thế này. Thử nghĩ theo chiều hướng tốt hơn xem, chuyện này cũng coi
như giúp cô khai thác tiềm năng của bản thân.”

Lý An Dân dở khóc dở cười, thầm nhủ đang yên đang lành khơi khơi gặp

phải chuyện xui xẻo chết tiệt như vậy, hóa ra lại có thể giúp cô thay đổi “tiến
hóa” hơn à? Thật cảm ơn quá đi, tiềm năng của bà cốt đặt trên thân một người
bình thường như cô thật sự còn hơn cả lãng phí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.