TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 93

Từ lúc đó đến trước giờ làm lễ, Lý An Dân cùng với Diệp Vệ Quân ngồi

trên một tảng đá lớn bên ngoài đống đổ nát trò chuyện. Ở chung với nhau lâu
như vậy hai người sớm đã trở nên thân thiết hơn nhiều, không hề khách sáo
như đối đãi với người ngoài, nói là bạn thân cũng không đúng, mà giống như
một người anh cả với cô em út… tình thương mến thương vậy đó. Ngay từ lúc
mới gặp Diệp Vệ Quân đã gọi cô là em gái nhỏ, nếu đổi thành người khác chắc
cô đã thấy phiền muốn chết, riêng Diệp Vệ Quân lại thấy bình thường, cho dù
mấy chữ “cô em gái” có vẻ hơi quê, nhưng chỉ cần người nghe không thấy
phản cảm là tốt rồi.

Đối với Lý An Dân, anh chủ nhà – Diệp Vệ Quân đại nhân ngày nào cô

cũng được diện kiến này vẫn luôn mang trên mình hơi thở thần bí, “Anh Vệ
Quân, anh là người địa phương đúng không? Vì sao không thấy có bà con thân
thích qua lại gì cả?” Đến bạn bè thân thiết cũng chẳng thấy bóng dáng một ai,
còn người quen thì lại rất nhiều.

Diệp Vệ Quân thẳng thắn trả lời: “Bà con họ hàng gì đó đều ở nơi khác

cả, nguyên quán của anh ở Bắc Kinh, cách đây rất xa, muốn đi đi về về cũng
khó.”

Điều này khiến Lý An Dân không khỏi bất ngờ, “Ồ? Bao nhiêu người

ngoại tỉnh muốn lên thủ đô mà không được, anh thì lại bỏ về cái thị trấn bé tí
này?”

Diệp Vệ Quân lại rất dứt khoát, “Vì giá nhà đất rẻ như bèo mà, sau khi

xuất ngũ anh đã tới đây rồi, năm năm trời dốc sức làm ăn, có xe có nhà có công
ty, đổi lại nếu như ở thành phố lớn, tiền mồ hôi nước mắt trong năm năm này
đến cả một cái cột nhà cũng mua không nổi ấy chứ.”

Lý An Dân tròn xoe mắt, không ngờ anh lại là người thực tế như vậy, lời

này cũng đúng, gần đây phải nói là cả gia đình kiếm tiền gom góp mới mua nổi
nhà, thành quả không hề tương xứng với mồ hôi nước mắt bỏ ra. Cho dù xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.