TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 931

đổi sang việc khác, phần thể diện vẻ vang mà em muốn chỉ là chuyện viển
vông thôi, anh sẽ sửa xe đạp cả đời, em cũng sẽ phải làm vợ của một thằng sửa
xe cả đời, sống cuộc sống như tù đày cả đời, nếu em muốn được gả cho một
cậu ấm, muốn được gả cho một vị anh hùng nào đó, vậy tùy em thôi, anh
chẳng sao cả.

Thực ra thì ở trong lòng Lý An Dân, anh Vệ Quân từ trước tới nay không

phải anh hùng, mà anh hùng chính là anh Vệ Quân. Đối với Lý An Dân mà
nói, hai chữ ‘anh hùng’ này chỉ vì Diệp Vệ Quân mới trở nên có ý nghĩa, có
giá trị, không phải Diệp Vệ Quân ở dưới hào quang của anh hùng, mà anh
hùng được nhờ hào quang của Diệp Vệ Quân.

Lý An Dân lớn lên cùng với Diệp Vệ Quân, soi vào trong mắt cô chính là

bóng lưng đội trời đạp đất, lấp đầy vào thế giới của cô, khiến cho cô không thể
nào trông thấy những thứ khác được nữa.

Lý An Dân không hề nóng nảy mà trấn an Diệp Vệ Quân, nói với anh

rằng: Em không thích đi học, sau khi tốt nghiệp rồi, anh sửa xe, em bán đậu
nành ngào đường, sau khi anh dọn quán rồi, nếu đậu mà có bị ế, em cũng sẽ
chẳng nói cho anh biết. Khi hai chúng mình về nhà, anh một đường đẩy xe đi
trước, còn em ở phía sau một đường lén ăn đậu ế, về đến nhà thì cũng ăn xong
rồi, em sẽ nói với anh là em đã bán hết sạch, có được hay không?

Những lời của Lý An Dân đã chọc cho Diệp Vệ Quân bật cười, đôi chim

cu hạnh phúc nào có thể cãi nhau được, Lý An Dân mãi mãi theo chân anh Vệ
Quân của cô, mà Diệp Vệ Quân cũng chẳng nỡ giận cô vợ trẻ con của mình.
Cuối cùng cuộc cãi vã bất thành, chuyện giới thiệu việc làm đương nhiên
chẳng đi đến đâu.

Khi đó xe đạp vẫn còn chưa thông dụng, dựa vào việc sửa xe chẳng kiếm

được mấy đồng, nhưng ông Diệp vô cùng tự hào mà nói với bà Lý: Nghề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.