TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 941

vươn lưỡi vào khai thông cổ họng đã sưng đỏ của cô, giúp cô nuốt xuống. Mỗi
lúc hơi nóng trong lòng đất bốc lên, Diệp Vệ Quân đều ôm Lý An Dân đi ngâm
nước ấm, lau người để giảm sốt.

Bị sốt cao đến váng đầu hoa mắt, Lý An Dân kéo kéo tay Diệp Vệ Quân

mà nói: “Anh Vệ Quân, đợi sau khi em chết rồi, anh cứ giắt linh hồn em ở trên
thắt lưng ấy, đi đâu cũng phải mang em theo, cho dù em có chết, có thành ma,
cũng muốn được theo anh.”

Diệp Vệ Quân dùng chất giọng rất nhẹ nhàng khẽ nói ở bên tai cô: “Được,

em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh, đi đến đâu, anh sẽ mang
em theo đến đấy.”

Lý An Dân vẫn chưa yên lòng, còn lơ mơ nói: “Vậy anh cũng thế nhé,

cho dù có chết cũng phải ở cùng một chỗ với em, em không muốn chỉ có một
đời này thôi, hai kiếp vẫn còn chưa đủ, anh Vệ Quân, em muốn anh cùng em đi
đến đời đời kiếp kiếp.” Cô đã quên mất rằng, Diệp Vệ Quân là người từng chết
một lần.

Diệp Vệ Quân nắm tay cô lên, vuốt ve ngón út thon gầy, khẽ nói: “Em

nhìn đi, trên này có buộc một sợi tơ hồng, buộc em và anh ở cùng một chỗ, có
biết không? Đây là sợi chỉ nhân duyên, chỉ cần sợi chỉ nhân duyên này không
bị đứt thì bất kể có phải chia xa bao nhiêu lần, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ được
ở bên nhau.”

Cứ thế Lý An Dân dần dần khỏe lại trong những lời tình tứ đường mật

như vậy, cơn sốt cao tựa như một cuộc cách mạng cho hệ thống miễn dịch,
khiến sức đề kháng của cơ thể cô được nâng cao thêm một bậc, Lý An Dân trải
qua cuộc cách mạng này, thể chất càng thêm mạnh mẽ, tinh thần ngày càng
sáng láng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.