TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 947

Lý An Dân không hề cảm thấy đau đớn, đôi mắt khép hờ mơ màng, nhìn

vào cái miệng lúc đóng lúc mở của người đứng ở hàng đầu tiên, dường như
đang nói gì đó với cô, nhưng cô chẳng nghe thấy gì, chỉ cảm thấy cả người
mềm nhũn, cứ như là đang nằm giữa một đám mây.

Đúng lúc này, một đôi bàn chân mang giày vải đen chợt hiện ra trong tầm

mắt mơ hồ, âm thanh như vọng đến từ nơi xa xôi: “Cô có muốn được ở chung
một chỗ với cậu ta, mãi mãi không bao giờ rời xa hay không?”

Chẳng biết là khi nào, cũng trong một cảnh tượng như thế - người con gái

mặc váy cưới kéo thi thể một người đàn ông vào trong đường hầm dưới lòng
đất, trên tay cô gái ấy có mấy vết thương đang đổ máu xối xả, cũng vì mất máu
quá nhiều mà cô gục hẳn trên mình người đàn ông, trong cơn mê man, một
giọng nói vang lên bên tai cô: “Muốn được ở bên cạnh cậu ta mãi mãi hay
không? Lúc này cứu vãn vẫn còn kịp.”

Lý An Dân khẽ cười không thành tiếng, sự dối gạt lớn nhất của Diệp Vệ

Quân, hóa ta lại chính là về điều kiện trao đổi lúc ấy, người đáp ứng những
điều kiện đó chính là cô… Cô đánh đổi bản thân mình, làm cho anh biến thành
một cái xác sống…

***

Lý An Dân tỉnh lại lần nữa đã thấy mình được dời sang một căn hầm đá

hình vuông rộng rãi, nhiệt độ khá thấp, hơi nước phủ kín trên mặt đất. Cô đang
nằm trên một phù trận, một sợi tơ máu kéo dài từ cổ tay cô ra bên ngoài, dọc
theo thân người đến tận đài cao ở trước vách đá. Lý An Dân ngồi dậy, kinh
ngạc khi nhìn thấy người đang nằm ngủ trên giường đá ấy lại chính là cô.

Lý An Dân nhảy dựng lên, một cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay, cô

nhìn xuống, nhận thấy phần khuỷu tay mình đang bị băng bó. Tay chân đầy đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.