TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 963

Ông già kia như mèo bị giẫm phải đuôi, toàn thân giật bắn lên một cái,

thấy có người đến, vội vàng đưa tay che mặt, để lại Cát Vân mà chạy trối chết.

Cát Vân nghiêng đầu nhìn sang Lý An Dân, trên khuôn mặt ửng hồng nở

một nụ cười ngây thơ, cô ta giơ tay vuốt những sợi tóc thấm đẫm mồ hôi ra sau
tai, dùng chất giọng non nớt trong vắt mà hỏi lại: “Có chuyện gì sao?” Cô ta
cũng không thèm cái cúc áo lại mà cứ thế để hở ngực tựa trên bờ tường thở
dốc, vạt áo mở bung cũng đung đưa theo nhịp phập phồng của lồng ngực.

Lý An Dân chợt cảm thấy có điều kỳ lạ, cô bước nhanh tới cài lại cúc áo

cho Cát Vân, thấp giọng hỏi: “Cô làm gì thế?”

Cát Vân chớp chớp mắt, nghiêng đầu mỉm cười, trả lời: “Ông Lưu muốn

chụp hình đặc tả tôi, có cho thêm tiền.”

Lý An Dân nhíu mày, tuổi Cát Vân cũng xấp xỉ cô, nhưng lúc mở miệng

nói chuyện thì cứ như đứa trẻ con chưa lớn, cô suy nghĩ một chút, kéo hai cánh
tay Cát Vân mà nói: “Kề sát lại như thế có chụp cũng chả đẹp đâu, sau này
đừng để cho người khác tùy ý sờ vào cô, như vậy là đang bắt nạt cô đó.”

Cát Vân nhăn mặt, lắc đầu bảo: “Không phải bắt nạt tôi, tôi bảo ông ấy

điều chỉnh tư thế giúp tôi mà, trước kia có rất nhiều người cũng đụng vào mà,
người ta chịu đụng vào tôi mới là không chê khinh tôi, không sao cả đâu.”

Lý An Dân giật mình, không lẽ trước khi đến Nghệ Đông, Cát Vân cũng

đã làm người mẫu khỏa thân hay sao? Cái gì mà rất nhiều người đụng vào
người? Giới họa sĩ các cô đều có một nhận thức chung, đó chính là tuyệt đối
không được chạm vào người mẫu khỏa thân, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất.

Nhất thời Lý An Dân chẳng biết phải nói thế nào, liền dắt tay Cát Vân

chuẩn bị đưa cô ta về trước. Nhưng khi Cát Vân vừa thẳng người lên, Lý An
Dân nhìn thấy trên tường đỏ hồng một mảng, cô vội vã xoay lưng Cát Vân lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.