TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 965

Lưu Quốc Xuyên đẩy giọng kính, vì muốn làm sáng tỏ chuyện ban nãy

nên ông ta mới tìm đến cô nói chuyện mong được thông cảm: “Tôi sợ cô hiểu
nhầm nên muốn nói với cô cho rõ ràng, tôi mời cô ấy làm người mẫu riêng là
vì muốn chụp những bức hình thật đặc sắc, bản thân cô Cát cũng hết sức vui vẻ
đón nhận chuyện này, chúng tôi là người quen cũ mà.”

Lý An Dân đáp trả không nể nang gì: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến

tôi, nhưng mà ở chỗ người đến người đi như nhà vệ sinh công cộng tốt nhất là
nên làm lặng lẽ trật tự một chút, tường nhà vệ sinh cách âm không được tốt cho
lắm, người ngồi sau bức tường ấy nghe được thì phải làm sao?”

Mặt Lưu Quốc Xuyên đỏ bừng, quẫn bách đến độ thở phì phò giải thích:

“Tôi chỉ đang điều chỉnh lại tư thế giúp cô ấy thôi, hơn nữa chính cô ấy muốn
tôi phải dùng tay chỉnh! Tôi chụp ảnh khỏa thân nhiều năm như vậy, cho tới
nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì lệch lạc, cô xem thử một vài tác phẩm
của tôi là biết, thứ tôi theo đuổi chính là nghệ thuật!”

Lý An Dân thầm bảo thế này không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Thực

sự chẳng muốn dông dài với ông ta chút nào, chỉ thuận miệng đối phó hai ba
câu, xong liền xoay người đi về.

Lưu Quốc Xuyên bỗng nhiên thốt ra một câu: “Cô gái ấy có bệnh thần

kinh, cô ta thích được người khác sờ soạng.”

Lý An Dân dừng bước lại, hơi nghiêng người, nheo mắt liếc ông ta một

cái, khẽ hỏi: “Ông nói cái gì?” Những lời như thế mà lại được cất ra từ miệng
của một người làm nghệ thuật lão làng hay sao?

Lưu Quốc Xuyên vì thể diện mà chẳng dám giấu gì nữa, ông ta đem hết

thảy những bí mật có thể tiết lộ được dốc cả ra ngoài. Thì ra Cát Vân còn chưa
học xong cấp Ba đã bỏ học đi làm, bắt đầu từ nghề người mẫu tự do, làm người
mẫu phác thảo cho các học viện và trung tâm bồi dưỡng nghệ thuật, sau này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.