TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 964

xem, nhận ra trên màu vải trắng đang có máu đỏ thấm ra, ở ngay vị trí trên vai
trái.

Lý An Dân thầm đoán có thể là do bị cục đá nào trên bức tường làm trầy

da, thế là mới vội vã đưa Cát Vân về chỗ cắm trại để xử lý vết thương, nhưng
quái lạ ở chỗ sau khi lau khô vết máu rồi lại chẳng hề thấy có vết thương nào
cả, chỉ có lỗ chân lông là còn sót chút máu nhàn nhạt.

Khi Lý An Dân đưa Cát Vân trở về, người trước nay chưa từng hòa nhã

với bất kỳ sinh viên nào như giáo sư Phan không ngờ lại hạ mình xuống nói
cảm ơn cô, thái độ thành khẩn vô cùng, sau đó mới cởi áo khoác ra choàng lên
vai cho Cát Vân, đưa cô đến một chỗ vắng vẻ ăn cơm, dáng vẻ che chở như
vậy quả thực rất bất thường. So với những lời đồn đãi lung tung kia, Lý An
Dân lại cảm thấy thái độ của giáo sư Phan với Cát Vân giống như là sự quan
tâm thương yêu của bậc bề trên thì đúng hơn, giống như một người cha đối với
con gái mình, nhưng nếu như quả thực là thứ tình cảm ấy, vậy có người cha
nào lại để con gái mình làm người mẫu khỏa thân?

Lúc Lý An Dân ngồi bên hồ vẽ cảnh, ông già giở trò với Cát vân lúc nãy

lại tìm đến cô, ông ta tỏ vẻ muốn được nói chuyện riêng với Lý An Dân một
chút, Lý An Dân quay đầu nhìn thoáng qua thấy Cát Vân đang duyên dáng
nhảy múa trong hồ nước, cô liền mang theo con dao dùng trong mỹ thuật, rồi
cùng với ông già nọ tách khỏi mọi người đi tới một bóng cây.

Ông già kia tự giới thiệu: “Tôi là Lưu Quốc Xuyên trong hội nhiếp ảnh

gia thành phố.” Vừa mới nói vừa lấy danh thiếp trong ví muốn đưa qua.

Lý An Dân xua tay, đánh nhịp chân, rất không kiên nhẫn bảo: “Ông có

chuyện gì thì mau nói.” Có rắm thì cứ đánh cho lẹ, nửa câu sau được giữ lại
trong cổ họng cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.