TRĂNG HUYẾT - Trang 126

- Tại sao lại không để ý gì tới tin mừng đó? Bộ không hiểu tôi muốn nói cái
gì sao?
Mai đáp gượng gạo:
- Có. Tôi hiểu chớ.
- Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Trong một lúc Mai im lặng chà soong. Rồi chị lưỡng lự, hình như không
dám chắc lắm điều mình muốn nói:
- Hôm nay thằng Jacques cư xử lạ lắm. Thường ngày hắn đâu có để ý gì tới
tôi. Không hiểu vì sao hôm nay hắn ngó tôi tới hai ba lần — mắt hắn ngó
thật là kỳ quái!
Đăm đăm nhìn vợ một lúc rồi Lộc lại dòm ra bãi đất trống. Anh chợt nhớ
cái nhướng mắt của Devraux ngó theo lưng Mai, bị anh bắt gặp hồi nãy.
Mai tiếp tục nói với giọng đều đều:
- Tôi nghĩ là con mụ Mỹ kia làm hắn khó chịu sao đó. Ở chỗ bàn ăn, thằng
Jacques không chuyện trò gì với mụ ta — còn mụ ta thì lâu lâu lại ngó hắn
một cách quái đản.
Lộc lật đật giải thích:
- Có lẽ lại tưởng tượng ra chuyện thôi. Tôi chắc chắn chẳng có việc gì phải
lo lắng.
Lộc đưa mắt liếc xéo thật lâu, thấy Flavia Sherman đứng lên rời bàn ăn, bắt
đầu đi thơ thẩn về lều của bà. Dù bà bước chầm chậm, anh vẫn nhận ra thái
độ của bà có vẻ rất xao xuyến. Mấy lần bà đưa tay lên day day đầu như có
ý nói rằng cái nóng quá ngột ngạt. Rồi bà dùng ngón tay chải tới chải lui
mái tóc đen dài. Lộc quan sát bà hồi lâu nhưng bỗng có tiếng cười ré từng
chặp, vang khắp trại, làm tâm trí anh xao lãng.
Lộc quay mình, thấy hai con trai, Đồng và Học, đang ngồi chồm hổm cạnh
Paul và Joseph bên mé bên kia bãi đất trống. Tiếng kêu xa xôi của con chim
cô độc nào đó họ nghe từ lúc mặt trời lặn lúc này hình như sầu thảm gấp
bội. Lộc nhận ra đó chính vì Paul Devraux đang thổi ngọn cỏ rừng kẹp giữa
hai ngón tay cái, bắt chước tiếng chim kêu thê thiết ấy. Anh thấy Joseph
Sherman cũng đang vận hơi phồng má, thổi ra tiếng inh ỏi như kèn đồng,
tranh đua với ngón nghề điêu luyện của Paul. Chính cái trò biểu diễn khôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.