TRĂNG HUYẾT - Trang 409

đúng phép xã giao:
- Monsieur Sherman, tôi cùng với Lan xin chúc anh một chuyến về nhà
bình an. Nếu anh có dịp viếng xứ sở này lần nữa, xin mời anh ghé lại thăm
chúng tôi.
Ông đứng qua một bên. Và như thể có một mệnh lệnh không ai thấy, chị
người làm dẫn Joseph vào nhà lúc nãy nay lại xuất hiện để đưa anh ra cổng.
Joseph đưa mắt nhìn Lan lần cuối, thấy trong đôi mắt nàng cũng vẫn chỉ
một vẻ xa cách ấy. Anh khổ sở quay ngoắt người, đi theo chị giúp việc ra
cửa.
Khi con tàu chạy bằng hơi nước mang Joseph ra khỏi Sài Gòn trườn mình
xuôi theo dòng sông Lòng Tảo lộng gió vào rạng sáng hôm sau, anh đứng
trên boong đăm đăm nhìn trở lại hai ngọn tháp xám nhạt của Nhà thờ Đức
Bà cho tới lúc không còn có thể thấy chúng nữa. Sau cùng, khi hai đỉnh
tháp nhọn và song đôi ấy chìm lĩm dưới quang cảnh một đại dương bao la
cỏ cây, Joseph đi về buồng, vật mình nằm dài ra giường.
Bên trong tâm trí của Joseph buông xuống một bức màn quạnh hiu và đen
đúa. Toàn bộ sức sống dường như vừa thoát sạch khỏi người anh. Bên
ngoài, Rừng Sác bừng sáng lung linh vươn mình ra tận bờ sông, xâm thực
thêm nữa và đang ngấu nghiến thức ăn hàng ngày của nó là cái chết dữ dội.
Dần dần, ánh sáng tự chuyển sang màu xanh kỳ quái rồi tới lượt cái xứ sở
vừa làm Joseph mê đắm vừa khiến anh kinh hãi ấy cũng bắt đầu trôi đi. Đối
với Joseph, dường như anh đang được mang sâu hơn vào một đường hầm
xanh biếc, đậm đà và rất hẹp, hẹp tới độ chính nó siết chặt quanh thân tàu
khi con tàu cố sức ép mình làm một chuyến hải hành ra biển cả đang thênh
thang rộng mở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.