TRĂNG HUYẾT - Trang 612

Nhưng lúc tới nơi, cả hai cảm thấy lòng dịu lại vì dân làng nầy vẫn đang
vật lộn để sống còn.
Khi họ vừa đặt chân vào làng, mưa ngừng rơi. Từ suốt mấy ngày nay lần
đầu tiên trời thôi mưa. Những đám đông người Việt Nam nhỏ thó, rách
rưới, chân cẳng khẳng khiu, bước ra khỏi nhà, xúm xít quanh cái chợ họp
tạm, nơi có mấy người bán đồ ăn đang bày những chiếc dĩa trẹt đựng cháo
gạo nấu loảng. Những kẻ không tiền bu quanh đưa mắt thèm thuồng ngó
trong khi những kẻ khác phải trả mấy đồng xu để được trút thứ nước hồ
lỏng bỏng đang bốc khói đó vô cổ họng mình.
Từng đám con nít ăn xin, mình quấn chiếu hoặc mấy bó cỏ tranh khô buộc
bằng dây chuối, lang thang lờ đờ giữa chỗ chẳng mấy người mua và quá
nhiều kẻ bán các bàn thờ tổ tiên, cột nhà cháy hết một nửa và luôn cả cái áo
tả tơi đang mặc trên người để lấy tiền mua chút gì ăn được.
Thỉnh thoảng Joseph và Lan thấy bên lề đường một hình nhân bất động
cuốn trong chiếu, đang hấp hối hay đã chết. Thân xác nào người ta thấy rõ
không còn sinh khí thì được đắp vội bằng tàu lá chuối theo lệnh của một
tuần phu đang chống gậy tre lộp cộp lảo đảo đi tới đi lui giữa đám đông.
Cả hai nhanh chóng tìm ra ngôi nhà xơ xác nơi người chị của Nguyễn thị
Thao sinh sống nhưng lúc này nó đã trở thành nhà hoang. Một bà lão hàng
xóm yếu ớt, gượng ngóc đầu lên trên tấm phản để nói cho Lan biết cả cha
lẫn mẹ của gia đình ấy đã chết mười ngày trước. Bà lão gần như nói chẳng
ra hơi nhưng khi Joseph thúc giục Lan gặng hỏi nữa, bà mới thều thào nói
thêm rằng có thể mấy đứa trẻ con nhà đó còn sống. Bà nói, có thể chúng
đang lang thang bụi đời đâu đó ở trong làng với lũ trẻ bị nạn đói làm cho
mồ côi.
Joseph và Lan quày quả trở lại khu chợ. Ở đó, từng đoàn trẻ con đói ăn mắt
mũi kèm nhèm vẫn đứng như bù nhìn giữ ruộng, giữa nơi ngổn ngang các
đồ thờ tự sơn son thiếp vàng và vật dụng linh tinh, bày biện trên những
manh chiếu ướt sủng. Mỗi lần cả hai tới gần một bé gái, Joseph nhìn chăm
chú vẻ mặt Lan, với tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình. Nhưng
lần nào anh thấy đầu nàng cũng lắc. Một giờ sau, tim nhức buốt hết chịu
đựng nổi, họ đành quay trở ra xe díp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.