quan đưa tờ sớ cho người chấp sự đốt. Ông cúi mình lễ nốt một nửa lạy nữa
rồi đứng lên. Sau khi vái ba vái, ông lùi lại và bước ngang ra, đứng một
bên, nhường chỗ cho con trai. Tới lượt Trần Văn Hiếu quì xuống. Ông im
lặng, nghiêm trang cử hành những động tác y hệt thân phụ vừa làm, nhưng
với vẻ cẩn trọng hơn. Sau khi sụp mình lạy xong lần thứ ba, ông vẫn tiếp
tục quì. Trước sự kinh ngạc của các con, ông bắt đầu cao giọng khẩn
nguyện, cực kỳ trang trọng, nghe vang rõ từng tiếng trong tai mỗi đứa con:
- Kính bẩm nội tổ, trước hết và trên hết, con xin thành tâm kính cẩn thỉnh
cầu nội tổ cùng ông bà tổ tiên phù trợ cho hết thảy con cháu luôn luôn khắc
ghi trong tâm khảm lời giáo huấn của Đức Khổng tử, đấng thánh hiền vĩ
đại. Suốt hàng ngàn năm nay, ngài vẫn không ngừng nhắc nhở hậu thế bổn
phận của con cháu đối với ông bà tổ tiên và cha mẹ, đối với đức vua và hết
thảy các bậc quan quyền được đặt định lên trên chúng con. Con cũng xin
kính cẩn khẩn cầu cho hết thảy các con các cháu được càng ngày càng ăn ở
với nhau đầy phúc đức và thêm gắn bó, cũng như sống mật thiết hoà hợp
với các sức mạnh vĩ đại của tự nhiên, với đất trời chung quanh, với thế giới
bên kia của các hương linh, để nội tổ cùng chư vị ông bà tổ tiên có thể tiếp
tục an hưởng giữa các con các cháu. Nếu chúng con không chu toàn bổn
phận trong gia đình và ngoài xã hội của mình, chúng con biết rằng chẳng
sớm thì muộn, chắc chắn chúng con sẽ đánh mất sự phù hộ của hương hồn
tổ tiên và của mọi hương hồn tiền nhân liệt sĩ trung dũng anh linh trên đất
nước chúng con...
Kim cắn môi ngó xuống sàn nhà trong khi cha đưa mắt nghiêm nghị nhìn
về phía ba anh em với ánh mắt nhiều ý nghĩa. Dưới tia nhìn sắc bén như
dao vàø định tĩnh như mặt nước hồ ấy, Tâm và Lan cảm thấy bứt rứt ngứa
ngáy khắp người. Suốt thời gian hành lễ của cha rồi tới mẹ, tia mắt ấy
quyện chặt, bám riết ba anh em. Thấy vợ hành lễ xong, Trần Văn Hiếu đưa
tay vẫy Tâm bước lên trước vì cậu là trưởng nam và là đích tôn. Từ cuối
phòng, cậu bé mười hai tuổi lẹ làng chạy lên, lật đật sấp mặt xuống chiếc
chiếu trãi trước bàn thờ. Tâm lẩm bẩm thành tiếng với hi vọng cha và ông
nội dù đứng cách xa mấy bước cũng có thể nghe rõ từng lời lẽ quyết liệt
của cậu: