TRĂNG HUYẾT - Trang 939

- Vì Mark, đứa con trai thứ hai của tôi, gia nhập không quân và đóng ở Đà
Nẵng cho tới ngày nó mất tích tại Miền Bắc trong một phi vụ oanh tạc hai
năm trước đây. Chúng tôi không biết sau khi máy bay rớt nó còn sống hay
không nhưng trong lá thư sau cùng của gởi cho mẹ, nó có nhắc tới một cô
gái Việt Nam lai tây sống ở thành phố đó mà nó nghe người ta gọi tên là
“Tuyết”. Không có gì rõ ràng trong lá thư đó, nhưng hình như “Tuyết”, dù
cô ta làm cái gì đi nữa, cũng có biết tới tên của Mark. Qua một cô gái khác,
cô ta nhờ chuyển cho Mark một lời nhắn mơ hồ về “cha của cô ta đang ở
bên Mỹ”. Mark viết điều ấy một cách rất tình cờ và rõ ràng nó chẳng hiểu
chút gì về chuyện đó.
- Mark có biết nó có một người chị cùng cha khác mẹ không?
Joseph lắc đầu thật lẹ và quay nhìn chỗ khác:
- Không. Tôi không kể cho đứa con trai nào của mình nghe về Tuyết. Tôi
vô cùng ân hận là kể từ khi chúng nó khôn lớn, tôi rất ít liên lạc với cả hai.
- Vậy anh ra Đà Nẵng chưa?
Joseph gật đầu:
- Tôi có bay ra đó, gần như ngay sau khi vừa đặt chân xuống Sài Gòn.
- Anh có tìm được điều gì không?
Joseph thở ra chầm chậm:
- Không — hoàn toàn chẳng có gì. Tôi không tìm được dấu vết nào của cô
gái đó. Nhưng hôm đó, tôi chưa có được đôi ba thông tin cụ thể về nó như
lúc này.
Một nụ cười thiện cảm và có phần nào phiền muộn chợt xuất hiện trên mặt
Tâm:
- Nếu “Tuyết Lương” là con gái của anh thì Joseph ạ, hẳn anh rất đau lòng
khi nghĩ nó đang đứng về phía đối nghịch. Nhưng có lẽ cái đó giúp anh
hiểu rõ thêm phần nào xứ sở bất hạnh của chúng tôi. Lúc này, chúng ta
đang có chung một điều, là trong cuộc chiến tranh kinh hoàng này, cả hai
chúng ta đều cùng có người ruột thịt của mình đang ở phía bên kia và đang
đánh nhau với chúng ta.
Joseph nói trầm giọng:
- Tôi xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ tới mình mà quên mất người em Trần Văn Kim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.