TRANG TRẠI HOA HỒNG - Trang 74

quê quán không có. Nhưng thà vậy còn hơn là sống và chết những ngày tàn
lụi ở làng Lôi trong nỗi tủi nhục.

Không ai biết bà Mít đã đi bộ được bao nhiêu ngày. Bà cứ bám dọc

theo con đường quốc lộ số 1, hướng vào Nam. Suốt ngày xe tải, xe khách
chạy ngược xuôi trên đường. Lần đầu tiên bà Mít được nhìn tận mắt những
chiếc xe ca chở khách mang tên Phi Long, xe sơn xanh, sơn đỏ lòe loẹt.
Ban đêm xe chạy đèn pha bật sáng quắc chiếu sáng con đường. Đi trong
nhiều ngày nhưng không có một cái xe nào chịu cho một bà lão ăn mày
không tiền, ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu xin đi nhờ xe.

Cho đến một buổi chiều bà Mít vào được đến đất Tĩnh Gia. Trong lúc

dừng lại bên đường xin nước uống bà gặp được một đoàn xe bộ đội. Các
chú bộ đội còn trẻ cả, nhìn thấy một bà lão nghèo khổ, lấm láp bụi đường
chìa tay xin lương khô. Một anh lính đã vui vẻ hỏi.

“- Mẹ đi đâu thế này? Con cái mẹ ở đâu sao không chăm sóc lại để

cho mẹ đi ăn xin?”.

Bà Mít nhìn anh lính khẽ lắc đầu:
“- Mẹ không đi ăn xin đâu chú! Mẹ đi tìm con”.
Anh bộ đội lại hỏi:
“- Con mẹ ở đâu mà phải đi tìm?”
“- Con mẹ cũng đi bộ đội như mấy chú. Nó đi từ năm 63 cơ. Người

bảo nó chết, xã cũng đã báo tử cho mẹ. Người bảo nó còn sống! Nếu còn
sống thì nó phải về với mẹ chứ, phải không chú? Hòa bình đã cả năm nay
rồi mà chưa thấy con mẹ về”.

Anh bộ đội cầm tay bà Mít, giọng bùi ngùi.
“- Tội nghiệp mẹ, mẹ ơi!”.
Bà Mít nhìn anh bộ đội bằng ánh mắt quyết liệt.
“- Mẹ phải đi tìm con mẹ chú ạ!”.
Anh bộ đội mở chiếc túi vải của bà Mít, đỡ bức ảnh lồng trong khung

kính có hình của Đệ. Chiếc khung kính đã vỡ một góc trong lúc bà chạy
tháo thân thoát khỏi làng Lôi.

Lúc đoàn xe chở bộ đội lên đường, những người lính đã lặng lẽ giấu

bà Mít trong một thùng xe phủ bạt. Bà Mít ngồi nhấm nháp miếng lương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.